Samstag, 10. Februar 2018

« Chủ nghĩa nước nhỏ » của ông Hồ đã trở thành «chủ nghĩa chư hầu »,

Mừng xuân Mậu Tuất  "2018"

Nhân dân không quên
Mười bảy tháng hai "17.2"
Một chín bảy chín "1979"
Trung quốc tấn cống
Thảm sát dân Việt
Trên vùng biên giới
Dân ta tưởng niệm
Độc tài đến phá
Bảo vệ độc tôn
Trên ngôi cai trị
Phục vụ bá quyền
Nước nhà Trung Quốc
Nhà nước kỹ niệm
Mậu Thân sáu tám "1968"
Thảm sát dân ta
Giống dân Việt tộc
Nhìn qua thế sự
Ta thấy cuộc chiến
Độc tài đảng cộng
Giết toàn dân ta
Hoàng Trường hãi đảo
Máu thịt dân ta
Đảng cộng bán đứng
Cho nước chủ nhà
Lá cờ vàng sao
Mang màu máu đỏ
Búa liềm sắt máu
Trung Quốc anh em
Giết dân tộc Việt
Mừng xuân năm nay
Nam Bắc một nhà
Tiếp nối vòng tay
Tự do ngôn luận
Dân chủ anh em
Đa nguyên xã hội
Hướng về Việt Nam
Chống độc tài trị
Xây dựng nước nhà
Đa nguyên đảng phái
Nơi ta đang sống
Dân chủ tự do


KN

Thái độ của lãnh đạo VN hiện nay là chấp nhận mất tất cả cho Tàu.
Bàn về lý thuyết địa chính trị « không gian sinh tồn » của Trung Quốc.
Có ý kiến nói rằng năm 2012 là năm « ý thức về địa chính trị trở thành ý thức chủ đạo trong các suy nghĩ về chính trị của người Việt. » Nếu ý kiến này đúng như vậy, thì đã có điều gì dường như quá trễ để mà bàn luận nữa.
Từ tháng 8 năm 1992 nội bộ trong giới lãnh đạo Trung Quốc đã luân chuyển tài liệu nội dung « sinh tồn không gian - shengcun kongjian » đề cập đến chủ quyền của TQ tại vùng Trường Sa. Tập tài liệu xuất bản năm 1995 mang tựa đề dịch ra tiếng Pháp « La lutte pour des frontières souples » (Tranh đấu cho đường biên giới mềm) lấy lại nội dung của tài liệu trên, trình bày việc TQ phải chiếm hữu những nguồn nhiên liệu dầu khí cần thiết trong vùng Trường Sa cho việc hiện đại hóa đất nước. Nhưng không phải chỉ từ năm 1992 TQ mới lập chiến lược về một « không gian sinh tồn », mà việc này đã đề cập từ rất sớm, do Tưởng Giới Thạch khởi xướng. Nếu chỉ tính từ năm 1992 thì TQ cũng đã đi trước VN đến 20 năm. Nói « quá trễ để mà bàn luận nữa » cũng còn nhẹ nhàng lắm.
Từ cuối thập niên 90 người viết bài này đã viết nhiều bài viết cảnh báo về việc hiện đại hóa hải quân của TQ cũng như về chiến lược gậm nhắm lần hồi toàn bộ biển Đông. Bài gần đây nhứt, tháng 8-2007, bài « Tranh chấp Trường Sa - Hậu quả những sai lầm chiến lược » nói về « không gian sinh tồn » của Trung Quốc cũng như những sai lầm của lãnh đạo VN khi đối đầu với các biến cố xâm lấn của TQ tại vùng biển này.
Nếu bây giờ VN mới chuẩn bị, sẽ không thể cứu vãn bất kỳ chuyện gì. Nhất là năm 2013 sắp tới sẽ là một năm khó khăn cho VN.
Tháng 6 năm 2012, Luật Biển của VN được QH thông qua, sẽ có hiệu lực từ ngày 1-1-2013. Vừa khi công bố, phía TQ đã có những phản ứng mạnh, về ngoại giao cũng như về biểu dương lực lượng quân sự. Các học giả TQ lên tiếng cảnh cáo : « Trung Quốc nên làm cho các quốc gia hiểu rõ rằng một khi đụng chạm tới chủ quyền của Trung Quốc thì Trung Quốc sẽ bóp nghẹt không gian và thời gian xâm phạm của họ cho đến khi nào họ rút lui thì thôi ». Một bài báo khác thì hối thúc : « Trung Quốc nên có những ý tưởng cứng rắn hơn, bao gồm cả việc sử dụng vũ lực để bảo vệ quyền lợi của mình khi cần thiết để cho thấy sự quyết tâm và khả năng bảo vệ chủ quyền ». Một số học giả thuộc các nước ASEAN đã cảnh báo rằng VN đã làm khu vực trở nên căng thẳng sau khi cho ra đời bộ Luật Biển 2012. Các động thái của phía TQ, từ tháng 6 năm 2012, liên tục đã có những hành động rất cương quyết bày tỏ quyền « tài phán » của họ tại các đảo HS và trên một số khu vực thuộc TS. TQ cũng tỏ thái độ rất cương quyết đối với Nhật trong tranh chấp Senkaku/Điếu Ngư. Điều nên nhớ lại là các vụ đánh HS, đánh TS đều xảy ra trong các tháng giêng, tháng 3… là những tháng nằm trong chu kỳ biển êm (không bão) trong khu vực (tháng 12 đến tháng 5). Lý do mà TQ nại ra khi đánh chiếm các đảo là « giải phóng, đưa về đất mẹ các vùng lãnh thổ nằm trong tay của địch ». Do đó những tháng đầu của năm 2013 sẽ là thời gian quyết định.
Vì vậy, nếu nhận định đã ghi trên : « ý thức về địa chính trị trở thành ý thức chủ đạo trong các suy nghĩ về chính trị của người Việt » là đúng, kể cả trong giới lãnh đạo của VN, có lẽ sẽ không còn gì để nói. Nhưng người viết không tin vậy. Chắc chắn phía lãnh đạo VN đã có những chuẩn bị, nếu không sẽ không bao giờ cho ra đời bộ Luật Biển 2012, trong đó khẳng định chủ quyền không thể tranh cãi của VN tại HS và TS. Dầu vậy, người viết rất hoài nghi về các biện pháp đối phó của VN. Có thể việc cho ra đời bộ Luật chỉ nhằm xoa dịu dư luận trong nước, như trường hợp tranh chấp giữa Vénézuela và Colombie về quần đảo Los Monjos. Nhưng còn quá sớm để khẳng định.
Bài viết này nhắc lại ý nghĩa của lý thuyết « không gian sinh tồn » đồng thời so sánh các chi tiết của lý thuyết này so với những gì mà TQ đã hay đang thực hiện. Cuối cùng thử tiên đoán TQ có thể nuốt trọn biển Đông hay không ? Các giải pháp nào có thể giải quyết ?.
Không gian sinh tồn, tạm dịch từ “L’Espace Vital - Lebensraum ”, tác phẩm nghiên cứu về “địa lý chính trị” – Géopolitique – nổi tiếng của Friedrich Ratzel xuất bản năm 1902, đề cập 7 định luật liên quan đến sự thành hình của một đại cường quốc :
1. Không gian (sinh tồn) của một dân tộc được mở rộng đồng thời với văn minh của dân tộc đó. Một dân tộc có nền văn minh tiến bộ sẽ đồng hóa các dân tộc kém văn minh hơn.
2. Lãnh thổ quốc gia sẽ phát triển theo tỉ lệ thuận với sức mạnh kinh tế và đội ngũ thương buôn của quốc gia cũng như chủ thuyết phát triển quốc gia. Việc bành trướng vì thế chỉ tùy thuộc vào ý chí và phương tiện.
3. Việc bành trướng của cường quốc được thực hiện qua phương cách « hấp thụ và tiêu hóa » các nước nhỏ.
4. Đường biên giới quốc gia không xác định (frontière vivante). Biên giới xác định chỉ có giá trị tạm thời, chỉ để đánh dấu giữa hai giai đoạn bành trướng.
5. Trong quá trình bành trướng, đất (bây giờ là biển) là mục tiêu chính.
6. Mục tiêu bành trướng là các quốc gia yếu kém ở kế cận. Sự bành trướng của cường quốc không thể tiến triển nếu quốc gia lân bang cũng là cường quốc.
7. Hiện tượng bành trướng có khuynh hướng lan rộng do việc tranh dành lãnh thổ của các quốc gia.
Hitler lấy hứng từ lý thuyết này, cũng như từ Karl Haushofer trong cuốn « Dai Nihon » 1912, để viết cuốn « Mein kampf » chủ trương về một « chủng tộc siêu việt », thành lập IIIe Reich (Đức Quốc Xã), mở ra Thế chiến II. Những nhà chiến lược hiện đại cho rằng lý thuyết « địa lý chiến lược » của Ratzel là sơ khai, lỗi thời. Tuy nhiên, hơn bao giờ hết, lý thuyết này là một vấn đề thời sự cho trường hợp Trung Quốc, một cường quốc đang khẳng định tư thế của mình trong khu vực.
Có thể nói Tưởng Giới Thạch là cha đẻ của chủ thuyết « không gian sinh tồn » của TQ qua nội dung câu tuyên bố : « le territoire de l’Etat chinois est délimité par les besoins de son existence et par les bornes de sa culture », « lãnh thổ của Trung Quốc được xác định do những nhu cầu cho sự hiện hữu của dân tộc này và bằng các cột mốc của nền văn minh Trung Hoa ».
Tư tưởng này đã được Đặng Tiểu Bình thừa kế, chuyển giao cho các thế hệ lãnh đạo sau này là Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào và hiện nay Tập Cận Bình. Tuyên bố của tưởng Giới Thạch được giản lược như sau : TQ phải chiếm tất cả các nguồn năng lượng ở biển Đông vì đó là không gian sinh tồn của dân tộc Hoa. Từ đầu năm 2010 ta nghe loáng thoáng từ viên chức ngoại giao TQ : Biển Đông là lợi ích cốt lõi của TQ. Ý kiến này bị HK bác bỏ. Nước này cho rằng HK cũng có lợi ích ở biển Đông. Nhưng ta thấy tư tưởng của TQ về một « không gian sinh tồn » là có thật.
Bảy định luật của Ratzel đã hoàn toàn chứng nghiệm cho dân tộc Hán từ lập quốc đến ngày hôm nay.
Định luật 1 : Nền văn minh Hán Tộc đã đồng hóa tất cả các dân tộc khác, kể các các dân tộc dũng mãnh đã chiếm hữu và trị vì Trung Quốc. Lúc đầu lập quốc, dân tộc Hán chỉ có một vùng đất nhỏ, nhưng sau đó bành trướng ra, đồng hóa các dân tộc chung quanh. Văn hóa các dân tộc Mãn Châu, Mông Cổ, Liêu, Kim… đã không còn dấu vết ở Trung Quốc.
Định luật 2 : Hiện đang thích ứng cho tình trạng TQ hiện nay. Sự vượt trội về kinh tế, cho phép nước này hiện đại hóa quân đội. Những đòi hỏi của TQ ở biển Đông hay với Nhật qua tranh chấp Senkaku, cho thấy ý chí muốn chinh phục của nước này.
Định luật 3 : Định luật này cùng với định luật 1 đã được dân tộc Hán áp dụng từ thời mới lập quốc và còn đang tiếp tục cho đến hôm nay. Dân tộc Hán luôn bành trướng và tiêu diệt (hay Hán hóa) tất cả các dân tộc khác. Hiện nay việc đồng hóa đang được thực hiện ráo riết tại Tây Tạng.
Định luật 5 cho thấy vẫn chưa lỗi thời, TQ đặt ra mục tiêu phải chinh phục TS và Senkaku. Nhưng định luật này cần cập nhật thêm vì chủ đích của việc chinh phục sẽ là vùng biển, là tài nguyên chứa đựng trong đó.
Định luật 6 phản ảnh rõ rệt thái độ bành trướng của Trung Quốc ngày hôm nay : VN và Phi, hai nước yếu, nằm trong tầm nhắm của TQ. Trung Quốc không bao giờ muốn thấy một Việt Nam giàu mạnh. Một nước Việt Nam giàu, mạnh sẽ ngăn cản sức bành trướng của Trung Quốc. Về kinh tế, ta thấy kinh tế VN trên đà sụp đổ, do đó hiện nay rất phụ thuộc vào TQ. Đó cũng là một biến dạng của lý thuyết « không gian sinh tồn », biến VN thành một chư hầu kinh tế.
Từ định luật 6, ta thấy cuộc chiến giữa TQ và Nhật chắn chắn sẽ xảy ra. TQ không thể trở thành đại cường nếu có nước Nhật mạnh ở kế bên (và ngược lại).
Định luật 7 cho thấy có nhiều điều cần điều chỉnh lại. Đất đai không còn là mục tiêu tranh chấp mà là việc tranh dành thị trường, dành vùng ảnh hưởng, hay việc xung đột giữa các nền văn minh (Thiên chúa - Hồi giáo) như hiện nay, theo thuyết của Samuel P. Huntington.
Nói chung, cho dầu đã thành hình từ hơn một thế kỷ, lý thuyết này vẫn còn thực dụng.
Về định luật 6, có nhiều điểm cần bàn luận sâu rộng hơn vì lý do chiều dài lịch sử quan hệ giữa VN và TQ. Nhưng điểm chủ yếu là, các thế hệ lãnh đạo Trung Quốc từ bao đời nay đều có chung quan điểm : Trung Quốc không muốn một Việt Nam thống nhất và mạnh. Họ tìm mọi cách làm cho Việt Nam suy yếu để bảo đảm an ninh và thực hiện nhu cầu bành trướng.
Trong thời chiến tranh 1954-1975 mọi người đều biết Trung Quốc sẵn sàng giúp súng đạn cho CSVN đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng.
Ngay sau khi thống nhất 1949, Trung Quốc có cả một sách lược đào tạo các cán bộ tương lai lãnh đạo Việt Nam. Đỗ Mười và Lê Đức Anh cũng thuộc đội ngũ cán bộ này. Vì thế chính trị đối ngoại của Việt Nam trong một thời gian rất dài luôn phù hợp với quan niệm địa lý chiến lược của Trung Quốc.
Người ta ca ngợi nhiều về tư tưởng của ông Hồ Chí Minh (vận dụng từ tư tưởng quốc tế Marx-Lenin), cho nó có một giá trị thực dụng dựng nước bất khả tranh nghị và đưa nó lên hàng tư tưởng chiến lược phát triển quốc gia. Nhưng đây là một sai lầm lớn, vì nếu xét tỉ mỉ, tư tưởng của ông Hồ luôn phù hợp với chính sách bành trướng của Trung Quốc. Người ta cho rằng ông Hồ là người « yêu nước », nhưng quan niệm về quốc gia của ông Hồ là một cái gì rất không rõ rệt : « Yêu nước là yêu xã hội chủ nghĩa ». Nhiều học giả nước ngoài phê bình Việt Nam lấy đất nước để xây dựng XHCN trong khi Trung Quốc lấy XHCN xây dựng đất nước. Trong tư tưởng của ông Hồ người ta thấy thấp thoáng một « chủ nghĩa nước nhỏ », đu giây giữa hai thế lực áp đảo là Liên Xô và Trung Quốc, khai thác những mâu thuẩn của hai thế lực này để thực hiện mưu đồ cá nhân và làm tròn bổn phận của một thành viên quốc tế vô sản gương mẫu.
« Chủ nghĩa nước nhỏ » của ông Hồ đã trở thành «chủ nghĩa chư hầu », cam chịu lệ thuộc, làm tay chân cho Nga và Tàu bành trướng chủ nghĩa hơn là tự chủ và độc lập dân tộc.
Trung Quốc cũng là một trong những tác nhân chánh trong vấn đề Việt Nam chia cắt tại vĩ tuyến 17. Theo nhiều nhân chứng ghi lại, trong cuộc chiến (1954-1975) phía Bắc Kinh luôn chủ trương 2 nước Việt Nam và họ đã làm nhiều thủ thuật để gây trở ngại cho phe miền Bắc trong các chiến dịch tiến công miền Nam. Ngay sau khi Hoa Kỳ rút khỏi miền Nam, trong những ngày cuối cùng, Bắc Kinh đề nghị với một số lãnh đạo miền Nam, thông qua tòa đại sứ Pháp, Trung Quốc sẽ dàn quân trên biên giới Việt Trung làm áp lực, ép Hà Nội rút quân và ngồi vào đàm phán.
Làm thế vì Trung Quốc không bao giờ muốn một Việt Nam thống nhất. Vì nếu thống nhất VN sẽ mạnh.
Lo sợ một VN mạnh sau khi thống nhứt, chủ trương của Trung Quốc là tìm mọi cách để Việt Nam suy yếu ở phía Nam.
Trong khoảng thời gian 1975-1978 Việt Nam say men chiến thắng, dựa vào Liên Xô hống hách với Trung Quốc. Trung Quốc liên minh với Hoa Kỳ bao vây Việt Nam, ngăn chắn sự bành trướng của Liên Xô. Cuộc chiến 10 năm Kampuchia, Đặng Tiểu Bình giúp đỡ tận tình Khmer đỏ, chủ trương « làm cho VN chảy máu đến chết ». Đây là cái bẩy hiểm độc mà Đặng Tiểu Bình gài cho lớp lãnh đạo « phản phúc » ở Hà Nội.
Thực tế và lịch sử cho thấy Khmer đỏ của tập đoàn Pol Pot là một lũ diệt chủng, cả thế giới kinh tởm và lên án. Lý ra, khi can thiệp vào Kampuchia, Việt Nam đã có vai trò của một anh hùng cứu dân độ thế. Thế nhưng hầu như cả thế giới lúc đó chống lại Việt Nam. Thái độ hung hăng của Việt Nam, quá thân Liên Xô, đòi đánh cả Thái Lan, đã làm cho khối ASEAN và Hoa Kỳ ủng hộ lập trường Trung Quốc, giúp Khmer đỏ, bao vây Việt Nam về mọi mặt. Hậu quả sai lầm này vẫn còn ảnh hưởng sâu đậm đến Việt Nam hôm nay.
Đến khi VN bang giao với Hoa Kỳ, Trung Quốc luôn tìm cách phá bỉnh. Vụ ngưng ký hiệp ước thương mãi với Hoa Kỳ, để cho Trung Quốc ký trước, năm 2000 là một thí dụ. Trung Quốc không muốn Việt Nam có quan hệ chặt chẽ với Hoa Kỳ. Trung Quốc biết rằng chỉ có Hoa Kỳ mới có thể giúp Việt Nam phát triển bắt kịp các nước rồng, hổ trong vùng.
Ngoài mục tiêu phải làm Việt Nam suy yếu, Trung Quốc hiện đại hoá quân đội của họ, nhất là hải quân, để bành trướng ra biển Đông. Hải quân TQ vừa được trang bị hàng không mẫu hạm. Pháo binh của TQ được trang bị các dàn hỏa tiễn chống tiếp cận, tầm xa trên 1.200km, nhắm vào các chiến hạm, hàng không mẫu hạm của HK, không cho lực lượng hải quân của nước này tiếp cận vùng « ảnh hưởng » của họ. Không quân cũng trang bị loại phi cơ tiêm kích tàn hình, có khả năng chống các chiến đấu cơ F16 của HK. Về không gian, TQ cũng đã có bướt nhảy vọt đáng nể. TQ là nước thứ ba đưa người ra không gian, sau Nga và HK. TQ cũng vừa thành lập hệ thống vệ tinh định vị Bắc Đẩu, hỗ trợ cho đường bay, làm tăng độ chính xác của hỏa tiễn. Trong các năm sau này, dựa vào sức mạnh kinh tế, TQ phân hóa nội bộ các nước ASEAN, bắt chẹt HK buộc phải nhượng bộ chiến lược. Trong khi đối với các nước như VN, Phi, là các nước yếu, TQ đã biểu lộ thái độ gây hấn qua các việc cắt cáp tàu thăm dò khoa học của VN đang hoạt động trong vùng biển ZEE của VN, hay chiếm bãi cạn Scarborough của Phi. Tuy vậy, sau cuộc khủng hỏa ở dãi Gaza mới đây, các hỏa tiễn của Hamas bị hệ thống phòng thủ của Do Thái bắn chận thành công với mức độ 90%, điều này chứng tỏ hiệu quả các hệ thống phòng thủ không gian của HK là không thể phủ nhận. Thái độ của TQ dịu giọng đối với HK. Tuy nhiên, việc này làm cho tinh thần của dân Nhật lên cao. Chính phủ vừa lên sẽ giúp Nhật cứng rắn hơn trong vụ tranh chấp Senkaku. Mặt khác, HK cam kết ủng hộ Nhật trong tranh chấp Senkaku nếu TQ dùng vũ lực.
Vì vậy, trước mắt, khó có thể hình dung cuộc xung đột giữa Nhật và TQ. Nhưng về lâu dài, chắc chắn cuộc chiến sẽ bùng nổ. Không thể có hai con hổ trong cùng một khu rừng được. Định luật 6 của lý thuyết « không gian sinh tồn » là : 6. « Sự bành trướng của cường quốc không thể tiến triển nếu quốc gia lân bang cũng là cường quốc ».
Vì vậy hướng tiến của TQ trước mắt sẽ là phía nam, khu vực biển Đông hiện nằm trong tầm nhắm của họ. Các động thái như cho thành lập thành phố Tam Sa, đầu tư 1,6 tỉ đô la cho khu vực này, cùng với các hành vi gây hấn với VN, Phi trong năm qua cho thấy hậu ý của TQ.
Nhưng phía VN, người dân VN làm sao có thể chấp nhận. Người dân Việt Nam đã an ổn làm ăn trên vùng biển đó từ ngàn năm nay. Không một lý do hay một áp lực nào bây giờ có thể buộc họ bỏ vùng biển này. Đó là « không gian sinh tồn » của dân tộc VN.
Các thế hệ lãnh đạo của TQ đã biết việc này từ hơn ½ thế kỷ nay. Họ biết, nếu thực hiện tư tưởng của Tưởng Giới Thạch một cách gấp gáp là đi ngược với tinh thần của quốc tế công pháp, sẽ bị cả thế giới lên án. Vì vậy, trong chiến tranh VN, họ đã gài bẫy để phía CSVN ký nhận chủ quyền của TQ tại HS và TS. Thể hiện qua tấm công hàm 1958 cùng với những tuyên bố và nhiều tài liệu khác của VNDCCH.
Việc tấn công chiếm TS như thế là TQ đã chuẩn bị khá đầy đủ, về pháp lý cũng như về phương tiện.
Phía VN đã chuẩn bị gì về các toan tính của TQ ?
Ngày 7 tháng 8 năm 1979, trong lúc sự thù nghịch giữa VN và TQ lên đến cao độ, sau khi cuộc chiến biên giới phía TQ đã san thành bình địa các tỉnh của VN giáp biên giới, bộ Ngoại giao VN ra tuyên bố về HS và TS, phủ nhận nội dung tuyên bố 1958 của Phạm Văn Đồng cũng như các tuyên bố 1965 về hải phận của TQ tại HS. Theo nội dung tuyên bố này VN chỉ công nhận 12 hải lý về lãnh hải của TQ.
Tuyên bố này là một « tuyên bố đơn phương » nhằm phủ nhận nội dung của một tuyên bố đơn phương khác đã ra đời trước đó. Hiệu lực của tuyên bố này còn nhiều tranh cãi. Thái độ của TQ dĩ nhiên là lên án và bác bỏ lý lẽ của CHXHCNVN trong tuyên bố này. Chưa có một học giả nào trên thế giới nói về hiệu lực pháp lý của tuyên bố 7-8-7979.
VN ra Luật Biển 2012, đây là một bộ luật có hiệu lực trong phạm vi « quốc gia » , trong khi tuyên bố 1958 là một tuyên bố thuộc phạm vi quốc tế. Theo tập quán quốc tế, luật quốc tế có giá trị cao hơn luật quốc gia. Luật trong phạm vi quốc gia không có giá trị phủ định những ràng buộc pháp lý của công hàm 1958 (một tuyên bố quốc tế).
Bộ luật Biển 2012 chỉ có hiệu lực khi tuyên bố 1979 có hiệu lực. Nhưng nếu tuyên bố 1979 không có hiệu lực pháp lý, mà điều này hầu như chắc chắn, các hành vi thể hiện quyền tài phán của TQ tại vùng biển TS, kể cả các hành vi sử dụng vũ lực sau này nếu có, sẽ là các hành động chính đáng.
Từ lâu người viết đã đề nghị một giải pháp nhằm hóa giải tuyên bố đơn phương 1958, qua việc kế thừa VNCH thông qua chính sách hòa giải dân tộc. Nhưng việc này dường như chỉ ảnh hưởng đến một số người. Cấp lãnh đạo đảng CSVN do lo ngại mất chính nghĩa, đưa đến việc đảng cSVN mất quyền lãnh đạo, do đó không màng tới.
VN sẽ làm thế nào để chống lại TQ, trong khi trên bình diện công pháp quốc tế, danh không chánh thì ngôn không thuận ? Làm thế nào có thể cầu cứu LHQ ? Không phải năm 1988, khi TQ đánh các đảo TS, lãnh đạo VN đã từng kêu gọi triệu tập Hội đồng An ninh LHQ, nhưng đã bị bác hay sao ?
Ta thấy thái độ của VN hiện nay, thể hiện qua các viên chức cao cấp về quân sự, là đề cao công lao của TQ và nhắc đến một giải pháp « khai thác chung ». Họ hy vọng TQ sẽ không đánh chiếm TS. Ý tưởng « khai thác chung » nên biết là đến từ ý kiến của Đặng Tiểu Bình. Nhưng cái thòng lọng đằng sau là « khai thác chung » nhưng « chủ quyền thuộc TQ ». Tức khi chấp nhận « khai thác chung » là chấp nhận vùng tranh chấp thuộc TQ.
Người viết này này đã từng khuyến cáo, lãnh đạo VN phải định hướng lại chiến lược quốc gia, nhận rõ đâu là bạn đâu là thù, phải coi quyền lợi dân tộc là tối thượng. Hiện nay, tại VN đang ra rả chiến thắng Điện Biên Phủ trên không, tức đã minh thị gọi HK là kẻ thù. Nhưng thực tế, không nước nào có thể giúp VN ra khỏi móng vuốt của TQ ngoài HK. Ta thấy Phi đã lôi kéo (thiếu điều van lạy) để HK ký lại hiệp ước An ninh Hỗ tương, để cho quân nước này đóng lại các căn cứ tại Phi.
Thái độ của lãnh đạo VN hiện nay là chấp nhận mất tất cả cho Tàu.
Lý ra, nhà nước VN phải lấy bớt ngân sách cho công an, giải tán ít nhất 2/3 đám côn đồ ức hiếp dân này, thanh lọc, chỉ chọn những người có ý chí phục vụ cho dân ; lấy lại ngân sách dành cho tổng cục 2 (nghe nói là làm tay sai cho Tàu) ; dẹp bỏ hệ thống đảng ủy song song với hệ thống nhà nước, dẹp đám đảng viên ăn hại đát nát, ăn bám vào dân, là gánh nặng cho đất nước ; thanh lọc lại toàn bộ nhân sự bộ Quốc Phòng, tuyển những người trong sạch, có khả năng quân sự, tất cả dồn vào hiện đại hóa quân đội. Sau đó phải có quan hệ tốt đẹp với HK, phải thả toàn bộ những người tranh đấu cho một VN tốt đẹp hơn, thả hết tù chính trị, những người khác chính kiến.
Có như thế mới tổng hợp được lực lượng, trong và ngoài nước cùng đồng minh, Việt Nam mới có khả năng làm cho đối phương nhượng bộ.
Publié par Nhan Tuan Truong

Freitag, 9. Februar 2018

Tiếng dân kêu...





Nói chuyện về mồ mả, ai chết đều cũng muốn mình mồ yên mả đẹp.
Nhưng lại có cái mồ to hoành tráng và cái mả thật lẫm liệt oai phong trấn giữ ngay Hà nội đày đọa nhân dân Việt cung phụng cho giặc Tàu.
Nghe nói sau khi chết đã được đem chôn và xây mả xong xuôi thì sau 49 hay 100 ngày là đem con Gà trống ra buộc ở ngay mả, cho nó chạy chung quanh để mở cửa mả cho đi tái sinh.
Cái mồ cái mả của xác chết này, nó đã ếm giữ dân tộc Việt chúng ta mấy chục năm nay độc quyền cai trị nhân dân trong bàn tay nhuốm máu dân tộc mình. Chỉ hòng để phục vụ quyền lợi của đảng độc tài, và cung phụng dâng đất đai biển đảo nước mình cho thiên triều Bắc kinh. Để giữ ghế ngồi độc quyền sung sướng, hạnh phúc trên sự thống khổ của nhân dân Việt chúng ta. Năm nay là năm Đinh Dậu "Gà trống lửa" chúng ta phải mở cửa mả và đem hỏa thiêu để đốt cái phong lông "Đuôi Tàu" này đi để cho nước Việt Nam chúng ta cùng sánh bước với bạn bè của Thế giới "Tự do dân chủ Đa nguyên trị" văn minh. Còn hơn là chúng ta sánh vai bạn bè cùng với đảng độc tài đi ăn mày Thế giới văn minh hiện đại.
KN



Tiếng dân kêu...

Việt nam có biết hay chăng?
Đảng cộng đang lắng nghe từng xu rơi
Đồng tiền công sức mồ hôi
Bán thân xuất khẩu lao công nước ngoài
Nghe từng hơi thở dân ta
Đống tiền nuôi đảng giết ngay dân mình
Đảng ta khuyến mãi quê hương
Chỉ còn cửa khẩu độc quyền Trung Hoa
Còn đâu non nước dân mình
Đảng ta bán sạch cho loài Mác-Lê
Mao- hồ đảng trị độc quyền
Giang sơn hai nước nhưng chung một nhà
Làm thân con cháu Lạc Hồng
...Ngàn năm dựng nước mở xây cỏi bờ
Ngàn năm nô lệ không quên
Giặc Trung đồng hóa không được nước Nam
Ngày nay đảng cộn ra công
Như là Chiêu Thốngnăm xưa đón vào
Tây Sơn Nguyễn Huệ năm nào
Mùa xuân thần tốc đuổi người Mãn Thanh  " Trung Hoa"
Không như đảng cộng nước Nam
Mừng xuân sáu tám "1968" giết người anh em
Mưu cầu hạnh phúc triều đình
Việt- Trung đồng hóa thành nhà nước Trung...



KN

Montag, 5. Februar 2018

Xuân này có gì lạ...


Bạn suy nghĩ những chuyện gì của ngày hôm nay, Nó sẽ tới cho ngày mai.
Buddha

Xuân này có gì lạ...
Xuân này có gì lạ không em "anh"!
Nhìn đảng mừng xuân khai đại hội
Tuổi già độc đoán vẫn chuyên quyền
Độc diễn độc hành điều đất nước
Biển đảo của ta vẫn xa vời
Thưa kiện quốc tế chỉ nói suông
Mối tình nồng thắm đời bất diệt
Bên đây biên giới cũng là nhà
Xuân này khác hẵn những xuân qua
Độc quyền thao túng công an trị
Trưng thu tài sản bất cứ gì
Cho dân kiệt quệ hết dám đòi...
Ngàn năm tăm tối vẫn u mê
Trăm năm đô hộ cũng phớt lờ
Hai mươi...nội chiến đẫm máu xương
Độc lập tự do đâu chẳng thấy!
Tưởng niệm anh hùng giữ bờ cõi
Cấm đoán đủ điều làm ô danh
Ai lên tiếng nói đều xữ phạt
Bạo quyền áp bức người vô tội
Mười bảy tháng hai lại sắp tới
Anh hùng giữ cõi chống Bắc phương
Sao ta im lặng lại hững hờ
Quên đi nguồn gốc giống nòi Việt
Không lẻ ta quên nguồn trí tuệ
Điều khiển tâm ta đứng làm người
Không như bọn người đầy gian trá
Quyết chí phục tùng cho Bắc Kinh
KN

Freitag, 2. Februar 2018

Chia để trị: Nhồi sọ - tuyên truyền: Hướng giải quyết:

Hậu quả của một xã hội băng hoại sẽ ảnh hưởng trực tiếp lên đời sống của mọi người dân trong xã hội đó, chỉ ngoại trừ một số ít những kẻ tạo ra những băng hoại và những kẻ tay sai cho chúng là những người được lợi. Sự thật hiển nhiên bọn cầm quyền (thế quyền cũng như thần quyền) là nguyên nhân chính tạo ra những băng hoại ngày hôm nay và cũng chính là những kẻ đang gặt hái quyền lợi qua đó. Chúng ta sẽ không thể ngồi im cầu xin, đợi chờ bọn chúng nhân đạo với chúng ta khi chính chúng là nguyên nhân tạo ra những bất công trong xã hội.
Chia để trị: Nhồi sọ - tuyên truyền: Hướng giải quyết:
Chia để trị:
Ngày hôm nay khi đất nước “thống nhất” nhưng chúng tạo ra những phân biệt như gia đình “ngụy quân - ngụy quyền”, gia đình có công với cách mạng, gia đình thương binh liệt sỹ,… những phân biệt trong xã hội này đã làm cho con người nghi kỵ lẫn nhau biến họ không chỉ không quan tâm tới người hàng xóm của mình mà chính họ là những tên công an của chính họ, tìm mọi cách để đấu tố người hàng xóm của mình, tao thành tích nhằm được một chút lợi lộc từ bọn nhà nước ban phát. Chúng luôn không ngừng tạo ra những đố kỵ trong xã hội làm cho con người cảm thấy lo lắng và nghi kỵ lẫn nhau để người dân chỉ còn cậy nhờ vào sự bảo vệ của nhà nước và qua đó chúng chính đáng hoá hệ thống công an trị mà người dân không nhận ra được rằng những mâu thuẫn này phần lớn là do bọn nhà nước tạo ra. Chúng tựa như những tổ chức Mafia chuyên đi thu tiền bảo kê của người dân để chúng bảo vệ họ trước chính những tên du đãng do chính chúng nguỵ tạo ra.
Trong tất cả mọi ban ngành thì chúng đặt ra không biết bao nhiêu chỉ tiêu, định mức để người ta câu xé cạnh tranh, tranh dành nhau đạt được những chỉ tiêu mà chúng đưa ra để được một tí bổng lộc của chúng ban phát, vi dụ trong giáo dục thì chi tiêu số lượng học sinh lên lớp, giao viên giỏi,… trong nhà cac cơ quan thì can bộ tiên tiến … chỉ vì một tí lợi lộc do đạt được những chỉ tiệu của bọn chúng đặt ra khiến con người đố kỵ lẫn nhau và ngoài ra còn đưa đến một tệ nạn khác đó là “bệnh thành tích”, do sợ không đạt được những chỉ tiêu không thể đạt được do chính bọn chúng đưa ra, nên người ta phải tìm mọi mánh khóe bịp bợm lẫn nhau, vì hầu hết những định mức chúng đưa ra hoàn toàn không phù hợp với thực tế.
Nhưng con người thật ngu đần họ như những “chú lừa và củ cà rốt”, họ cấu xé nhau chỉ vì mốt tí lợi lộc từ những giọt mô hôi của chính họ còn phần lớn bổng lộc lại rơi vào tay của những bọn ban ơn cho họ. Thế nhưng họ lại cảm thấy rất biết ơn với những kẻ đang hành hạ họ. Đúng ra họ gặt hái được nhiều hơn nữa và thành quả lớn nhất mà họ đạt được đó là: Họ sống là NGƯỜI và không phải từng giây từng phút phải tự làm tổn thương đồng loại và chính lương tâm họ.
Khi “mặc kệ nó” đã thành chân lý sống thì chính phủ sẽ là tên “bảo kê” chắc chắn nhất cho đám “thú đi bằng hai chân” này. Chúng ta sẵng sàng chấp nhận biến thành những con sói cấu xé chính đồng loại và tự nguyện là những con bò sữa với bọn nhà nước, sẵng sàng để cho bọn nhà nước vắt sữa - hành hạ và giết thịt phục vụ cho mục đích cá nhân của chúng.
Nhồi sọ - tuyên truyền:
Sự băng hoại toàn diện của xã hội ngày hôm nay phần lớn là do bọn nhà nước trực tiếp hoặc gián tiếp tạo ra. Tham ô, móc ngoặc, “hợp pháp” cướp bóc tài sản của người dân, giáo dục xuống cấp,... ai có thể làm được những điều này? Chắc chắn không phải là người dân lam lũ lao động. Chỉ có bọn nhà nước mới có thể làm được, vì trong tay chúng có quyền lực chính trị, có quân đội và nhà tù. Ngoài ra chúng còn nắm trong tay một hệ thống thông tin đại chúng. Với nhà tù, quân đội … chúng chỉ có thể hành hạ, khủng bố thể xác chúng ta. Những phương pháp này đã được chứng minh trong lịch sử là không mang lại nhiều kết quả, bằng chứng cho thấy trong các chế độ phong kiến với biết bao hình phát man rợ như tùng xẻo, lăn chì, voi dầy, phanh thây, chu di tam tộc… nhưng cũng không thể khống chế được con người. Ngoài ra việc cai trị theo biện pháp này không mang lại lợi nhuận cao, vì khi con người bị bắt buộc làm việc gì đó thì họ có xu hướng chống và làm ngược lại.
Nhưng với thông tin, thì bọn chúng có thể nhồi sọ , tẩy não người dân giết chết những ý tưởng đối kháng từ trong trứng nước. Ý thức được việc này nên các vua chúa ngày xưa đã dùng mọi biện pháp để khống chế sự hiểu biết của người dân bằng cách đốt sách. Ngay hôm nay bọn cầm quyền với những thủ đoạn gian manh hơn nhiều, bằng những thông tin sai lệch chúng biến con người thành nhưng kẻ “nô lệ tự nguyện” - tuyệt đối trung thành với bọn chúng. Cai trị bằng phương pháp này vừa mang lại lợi nhuận cao mà còn biến con người thành những con chó săn đắc lức, họ tự tiêu diệt lẫn nhau.
Ngay từ những ngày đầu tiên bước vào ngưỡng cửa nhà trường chúng đã tẩy não con người bằng những bài hát, câu thơ, bằng những câu truyện huyền thoại như: Ong vò vẽ đánh Mỹ, năm điều bác Hồ dậy, Đêm qua mơ gặp bác Hồ… rồi hệ thống truyền thông đại chúng ( báo trí, truyền hình, radio…) hàng ngày chúng tiêm nhiễm vào đầu chúng ta những thứ rác rưởi để rồi chúng ta mặc nhiên tự động trở thành những người vệ sỹ trung thành bảo vệ nhà nước dựa trên những giá trị chiù tượng không thực như: Yêu nước, dân tộc, bản sắc dân tộc. Và thế là bất cứ ai chống lại chúng tự động biến thành phản quốc, phản bội dân tộc đối với những người chung quanh. Và họ tự giác xa lánh những người này hoặc tệ hại hơn nữa là chính họ sẽ là những tên đầu tể thay cho bọn nhà nước.
Hướng giải quyết:
Nhưng bọn nhà nước - tôn giao hay bất kỳ một thế lực nào cũng chỉ có thể leo lên đầu chúng ta được khi chúng ta cho phép chúng làm, vì khó có ai có thể leo lên đầu bạn nếu bạn không khòm lưng xuống. Chính sự vô trách nhiệm với xã hội của người dân đã trực tiếp đẩy xã hội của họ vào vực sâu của băng hoại.
Hậu quả của một xã hội băng hoại sẽ ảnh hưởng trực tiếp lên đời sống của mọi người dân trong xã hội đó, chỉ ngoại trừ một số ít những kẻ tạo ra những băng hoại và những kẻ tay sai cho chúng là những người được lợi. Sự thật hiển nhiên bọn cầm quyền (thế quyền cũng như thần quyền) là nguyên nhân chính tạo ra những băng hoại ngày hôm nay và cũng chính là những kẻ đang gặt hái quyền lợi qua đó. Chúng ta sẽ không thể ngồi im cầu xin, đợi chờ bọn chúng nhân đạo với chúng ta khi chính chúng là nguyên nhân tạo ra những bất công trong xã hội. Cũng vì vậy chúng ta không thể phó mắc số phận chúng ta vào tay bọn chúng và chỉ với “hy vọng” hay “van xin” mong rằng một ngày nào đó bọn chúng sẽ nhân từ giải quyết những tệ nạn mang lại lợi lộc cho chúng và do chính chung gây ra.
Chính chúng ta phải là những người giải quyết những vấn nạn này và song song đó còn phải la lớn với hy vọng người hàng xóm vén tay áo lên và cùng bạn đấu tranh. Việc sánh vai cùng bạn đấu tranh không phải vì nạn nhận hôm nay là hàng xóm bạn những ngày mai chắc chắn sẽ là bạn, mà đó là một việc làm của những người hàng xóm tốt và hơn thế nữa nó còn là trách nhiệm của một người sống trong cộng động.
Ai ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi họ đưa tay dắt một người khiếm thị qua đường, chúng ta không hạnh phúc vì lời cám ơn của người này và cũng không phải vì “hy vọng” anh ta sẽ làm gì cho bạn sau này mà vì cảm thấy mình vừa làm một viêc có ích giúp cho đồng loại. Thế tại sao chúng ta lại không làm những việc mang lại hạnh phúc cho chúng ta? Khi con người không còn quặn đau, cảm thấy nhói trong tâm hồn khi đồng loại mình bị hành hạ thì khi đó ta có khác gì các động vật khác không?
Muốn thay đổi xã hội cũng vậy khởi điểm bao giờ cũng đi từ một người và đi từ những việc làm bình thường nhất. Vì không bao giờ có được hai người khi không có một người, cũng như không thể đạt được những việc vỹ đại khi không bắt tay vào những việc nhỏ nhất. Mỗi cá nhân là chủ thể của xã hội mình sống, hiện trạng xã hội chính là kết quả của việc làm của từng chúng ta. Chúng ta phải biết can đảm đứng lên trên những lời dèm pha xúc xiểm của kẻ khác, họ chỉ muốn kéo người khác xuống như họ.
Giám tạo tranh luận trong mọi lãnh vực, không có một đề tài nào là “tế nhị” và không nên nói tới vì tất cả đều ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp tới đời sống chúng ta vậy tại sao chúng ta lại không được đóng góp ý kiến của mình. Tại sao mỗi người có một cái đầu để làm gì nữa khi chính trị là đề tài độc quyên của nhà nước và tôn giao chỉ có những người đại diện tôn giao đuợc nói tới?
Chúng ta phải tước lại quyền làm chủ vận mệnh của mình nói riêng và của cộng đồng ( xã hội ) nơi chúng ta sống. Không để cho tôn giáo trị – nhà nước biến chúng ta thành công cụ phục vụ đàn áp người khác. Trên thực tế với xã hội Việt Nam ngay hôm nay chúng ta có thể bắt đầu từ những việc gì? Chỉ cần đầu tiền là hàng ngày chúng ta thực hành những điều chúng ta đang dậy con cái về mặt đạo đức làm người đã là một bước tiến rất lớn rồi. Sau đó để tiến thêm một bước cao hơn thì chính mỗi cá nhân phải tuyên chiến với chính mình, tuyên chiến với phần “con” trong chúng ta. Vì đây không chỉ là cuộc chiến chống lại các định chế có sẵn mà là cuộc chiến hoàn thiện bản thân. Và đây là một cuộc chiến chỉ có chiến thắng và luôn mang lại hạnh phúc cho chúng ta, nó sẽ kéo dài cho tới khi con người không còn tồn tại trên quả điạ cầu này nưa ./.
Thiên Chương

Bildergebnis für welt vor 2000 jahren

Hoàn thiện bản thân của chúng ta là không có sự sợ hãi, Vì cuộc sống của gia đình chúng ta là có quyền tự do ăn nói khác chính kiến, đó là thực hiện sự dân chủ của mọi người trong gia đình hay ra ngoài xã hội. Đó là một cuộc sống lành mạnh của một đời sống xã hội đa nguyên đảng phái,  là quyền của mỗi con người chúng ta chứ không phải của bè nhóm thiểu số, lấy quyền hành độc đoán áp bức chúng ta. Cho sự độc quyền độc tài tài toàn trị của độc đảng lảnh đạo người dân Việt, không cho người dân được hưởng sự tự do ngôn luận khác chính kiến, là quyền dân chủ của mọi con người đang sinh sống trong một Quốc gia.

KN

" Từ khỉ lên người chứ không thể để từ người xuống thành heo cho độc tài làm thịt"

Mittwoch, 31. Januar 2018

Khi một xã hội mà chỉ còn dựa trên tính thực dụng.


Thực trạng xã hội Việt Nam hôm nay, chuyện người ta có thể vì một con chó mà giết nhau, con cái có thể sẵn sàng giêt cha mẹ chỉ vì chia tài sản không như ý; hoặc trong nhiều trường hợp, người ta đã nhẫn tâm làm ngơ cho đồng loại nằm chết bên lề đường khi họ bị tai nạn giao thông... hầu như không còn một sự tệ hại xã hội nào mà không là “bình thường” với người Việt Nam.
Tính tham lam, ích kỷ chỉ muốn tích lũy là bản năng sẵn có của sinh vật “người” đã biến chúng ta thành nhưng động vật bất nhân dã man với đồng loại hơn mọi sinh vật trên quả điạ cầu này, vì chúng ta có thể giết nhau chỉ để thoả mãn lòng tham vô đáy, chỉ vì chạy theo những ham muốn vật vật chất không giới hạn.
Khi một xã hội mà chỉ còn dựa trên tính thực dụng.
“Mặc kệ nó” là đặc điểm nổi bật của một xã hội kém nhận thức, tại những xã hội như vậy con người sẽ chỉ sống theo bản năng của họ. Một trong những nguyên nhân tạo ra tệ nạn này đó là vì xã hội chúng ta thiếu vắng hầu như hoàn toàn những người tiên phong giám dấn thân vận động để nâng cao nhận thức của con người. Để rồi cho tới ngày hôm nay những cái sai từ ngàn xưa vẫn tồn đọng rõ nét trong “văn hoá Việt Nam” ngay hôm nay, song song đó con người luôn bị các thế lực như tôn giao – chính quyền tìm mọi cách ngăn cản sự phát triển về mặt nhận thức của con người để bọn chúng dễ cai trị.
Lối sống vị kỷ
Cứ nhìn xã hội Việt Nam ngày hôm nay thì chúng ta có câu trả lời trung thực nhất: một “xã hội” không có tính xã hội, thiếu vắng hẳn tinh thần cố kết, chỉ còn lại một “bầy thú” có cái tên gọi là “người”. Vì xã hội loài người có nghiã là chúng ta phải có trách nhiệm với cộng đồng mình sống, chúng ta không chỉ phải lo cho chính chúng ta mà còn có nghiã vụ san sẻ, bảo vệ và giúp đỡ lẫn nhau. Vì thế nên chúng ta mới có những viện mồ côi, những hội từ thiện, và con người đặt ra những điều luân lý,giá trị đạo lý và ngay cả luật pháp, để lên án hay trừng phạt những ai nhẫn tâm nhìn đồng loại mình vật lộn trong khó khăn, gian nguy hoặc đang chết mà không cưu….
Thực trạng xã hội Việt Nam hôm nay, chuyện người ta có thể vì một con chó mà giết nhau, con cái có thể sẵn sàng giêt cha mẹ chỉ vì chia tài sản không như ý; hoặc trong nhiều trường hợp, người ta đã nhẫn tâm làm ngơ cho đồng loại nằm chết bên lề đường khi họ bị tai nạn giao thông... hầu như không còn một sự tệ hại xã hội nào mà không là “bình thường” với người Việt Nam.
Từ đó đưa đến một thực trạng nếu một ai trong gia đình có “ý định” làm việc gì đó có tính cách xã hội thì sẽ bị chính những người thân của họ là những ngưòi đầu tiên dèm pha, chế diễu,... họ không chỉ bị đánh giá là làm việc vô bổ, không mang lại “lợi ích” mà hơn thế nữa họ còn bị xếp vào nhóm những người điên rồ sống “cõi trên”. Tại công sở thì nếu một ai đó đứng ra đấu tranh bảo vệ cho người bạn đồng nghiệp thì sẽ bị coi là những người chẳng biết lượng sức mình, kẻ không thức thời,...Nhưng nghịch lý hơn hết là chính những kẻ xếp hạng những người “muốn” làm việc xã hội vào nhóm những kẻ mất trí, chẳng biết lượng sức mình, không thức thời ...lại chính là những kẻ luôn lớn tiếng kêu gào, than phiền và lên án rằng: Xã hội hiện nay quá băng hoại. Họ khác nào những người than vãn nguyền rủa bóng đêm, nhưng lại không muốn đưa tay mình ra để đốt ngọn đuốc, thậm chí không dám bật một que diêm. Và nếu ai ai cũng chờ người khác đốt đưốc thì vĩnh viễn bóng đêm sẽ vẫn bao trùm trên tất cả.
Sống theo Bản Năng:
Tôn thờ quyền lực - sức mạnh là bản năng sẵn có của mọi sinh vật, và tại các xã hôi như xã hội Việt Nam. Nó được hun đúc trong hầu hết mọi con người, trong từng gia đình Việt Nam. Vì họ hoàn toàn không hề biết tới giá những giá trị căn bẳn như giá trị tự thân, giá trị nhân bản, dân quyền và nhân quyền. Trong gia đình cha mẹ là những tên độc tài đầu tiên bắt con cái phải tôn thờ quyền lực của mình. Ngoài xã hội thì “luồn lách len lỏi lại lên lương” là một phương châm sống. Một xã hội như vậy làm sao có chỗ cho những cái mầm của công bằng, bác ái, lẽ phải đâm chồi. Từ sự tôn thờ quyền lực này dẫn đến con người bất chấp mọi luân thường đạo lý sẵn sàng vâng phục cấp trên để giết hại lẫn nhau, hoặc sẵng sàng làm ngơ trước tội ác chỉ vì kẻ làm ra tội ác là người có quyền lực hơn mình. Lẽ phải, công bằng không có được nhờ quyền lực mà ngược lại công bằng, lẽ phải, công lỹ sẽ bị giết trong tay những kẻ có quyền lực và bọn thuôc hạ của chúng.
Tính tham lam, ích kỷ chỉ muốn tích lũy là bản năng sẵn có của sinh vật “người” đã biến chúng ta thành nhưng động vật bất nhân dã man với đồng loại hơn mọi sinh vật trên quả điạ cầu này, vì chúng ta có thể giết nhau chỉ để thoả mãn lòng tham vô đáy, chỉ vì chạy theo những ham muốn vật vật chất không giới hạn.
"còn tiếp"
Thiên Chương


Việt Nam
Khi những con quỹ chúa "Độc tài" đã bỏ thế giới này ra đi vào địa ngục lửa đỏ, chúng đã gieo lại mầm mống sinh sôi những con quỹ người khác. Bằng cách bắt học tập tư tưởng giết người khác chính kiến để bảo vệ chúng và đạo đức yếu hèn, nhu nhược nhượng đất đai, biển đảo của chúng, để lại cho nhân dân bắt phải thuần phục nghe theo lời bọn chúng.


https://lh5.googleusercontent.com/-hqETU6SbDr4/Vq3FeRYNLaI/AAAAAAABPbU/vUwLIrD89lg/w702-h491-no/rueckert11.png

"Con quỹ chúa " Độc tài " đã rời bỏ thế giới, bởi nó biết, rằng chính những con người sẽ tự tạo ra  những cảnh địa ngục tự giết nhau bằng những cách nóng bỏng khác."

Sonntag, 28. Januar 2018


Một chính quyền thật sự vì lợi ích dân tộc và Quốc gia. Sẽ không bao giờ để một đảng độc tài, độc trị cầm quyền.
Trong một Quốc gia, ai còn tin vào miệng lưỡi của đảng độc tài cầm quyền. Thì người đó phải lú hơn đảng của ông ta rất nhiều.

-Eine wahre Regierung zum Wohle der Nation und der Nation. Wird niemals eine Diktatur, herrschende Diktatur verlassen.
In einem Land glaubt man immer noch an die Sprache der herrschenden Diktatur. Er muss dümmer sein als seine Partei.

" Một cái Tự do thật sự là phải có Dân chủ, Muốn có một cái Dân chủ thật sự trong xã hội, thì phải thực hành cái sự Tự do của mình"
-Đó là Tự do ngôn luận nền tảng của sự Tự do Dân chủ cho một xã hôi trị.

Es ist die grundlegende Redefreiheit für Freiheit und Demokratie für eine politische Mehrparteiengemeinschaft.



"Khi người dân lẫn tránh sợ hãi chính tri, điều đó không thể làm cho người dân có cuộc sống tốt đẹp dễ dàng hơn bất kỳ nguyên tắc nào."
Bildergebnis für simone de beauvoir zitate
Cuộc sống của con người là đấu tranh cho Tự do, Dân chủ, Đa nguyên xã hội đảng phái. Thì không bao giờ phải ngừng nghĩ, cho một môi trường của xã hội có một đời sống tốt đẹp. Đó là quyền của mỗi con người được quyền bày tỏ chính kiến lẻ phải của mình, không ai có quyền ngăn cấm, ngoại trừ chính quyền độc tài toàn trị như Việt Nam.

KN

Das menschliche Leben ist der Kampf für Freiheit, Demokratie, sozialen Pluralismus. Höre nie auf zu denken, denn ein soziales Umfeld hat ein gutes Leben. Es ist das Recht jedes Menschen, seine oder ihre rechte Sicht auszudrücken, niemand hat das Recht, sie zu stoppen, außer der autoritären totalitären Regierung wie Vietnam.

Táo quân Mậu Tuất

Sau trận bóng đá
Thế nước đang mạnh
Vận nước đăng lên
Tiếng nói con người
Nhà nước tăng thuế
Bóc lột dân ta
Đặt bao trạm BOT
Vắt kiệt mồ hôi
Nông dân lam lủ
Thay sức trâu cày
Đảng ta cướp đất
Khác gì thực dân
Công nhân bương trải
Quần quật suốt ngày
Tăng ca liên tục
Lương không đủ sống
Cờ đỏ búa liềm
Đại diện công nông
Bóc lột nhân dân
Vinh quang cho đảng
Cờ đỏ vàng sao
Làm theo tư tưởng
Đạo đức con người
Giết chết dân ta
Du sinh du học
Kiến thức để đâu?
Sao không dám nói
Đảng ta độc tài
Độc quyền toàn trị
Cai trị dân ta
Cho nhà nước Trung
Thống lảnh toàn cỏi
Việt Nam nước ta
Bằng đường doanh nghiệp
Đầu độc dân ta
Kinh tế bị trị
Đưa dân lao động
Làm việc xứ người
Bao điều khổ cực
Chỉ vì mưu sinh
Đại sứ nước ta
Toàn tay buôn lậu
Tê giác ngà voi
Vi cá hãi sản
Phá hủy môi trường
Cuộc sống luân lưu
Bảo vệ thế giới
Môi sinh muôn loài
Đưa người nhập xứ
Xứ người tự do
Ăn cơm dân chủ
Thờ ma độc tài
Phá hoại cuộc sống
Xã hội đa nguyên
Xứ người hưng thịnh
Quyền của con người
Chiêu bài đảng ta
Gom về một mối
Trung Hoa vĩ đại
Xứng danh ông Hồ


KN


Sonntag, 21. Januar 2018

Đảng cộng sản là ai?



"Sự ích kĩ "ganh tị" là một thói quen, thay vì chỉ cho mình có hạnh phúc mà hãy san sẽ cho những người khác đều được như mình."

- Giống như đảng cộng sản Việt Nam, thay vì cho người dân được quyền tự do chọn lựa cho mình có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng họ đã vì ganh tị mà họ đã độc chiếm cưởng đoạt hết tất cả những sự tự do dân chủ của người dân

- Als kommunistische Vietnam, anstatt den Menschen das Recht, frei zu wählen ihre eigenen glückliches Leben. Aber sie so egoistisch, dass sie monopolisiert hatte erpressen alle demokratischen Freiheiten des Volkes






Đảng cộng sản là ai?
Là phường chuyên bán nước
Tay sai của ngoại bang
Giết người chung một giống
Khi nhà nước độc đảng
Xữ dụng chữ pháp quyền
Luôn cứ ghép nhân dân
Để độc quyền độc trị
Trong tham vọng mưu cầu
Việt Trung chung một nước
Hút hết máu nhân dân
Bằng độc tài đảng trị
Cho tập đoàn Hán hóa
Phá non sông nước Việt
Diệt tư tưởng dân ta
Tự do trong Dân chủ
Cuộc sống được làm người
Đa nguyên của đảng phái
Sống chung trong xã hội
Không phân biệt tôn giáo


KN