Hậu quả của một xã hội băng hoại sẽ ảnh hưởng trực tiếp lên đời sống của mọi người dân trong xã hội đó, chỉ ngoại trừ một số ít những kẻ tạo ra những băng hoại và những kẻ tay sai cho chúng là những người được lợi. Sự thật hiển nhiên bọn cầm quyền (thế quyền cũng như thần quyền) là nguyên nhân chính tạo ra những băng hoại ngày hôm nay và cũng chính là những kẻ đang gặt hái quyền lợi qua đó. Chúng ta sẽ không thể ngồi im cầu xin, đợi chờ bọn chúng nhân đạo với chúng ta khi chính chúng là nguyên nhân tạo ra những bất công trong xã hội.
Chia để trị: Nhồi sọ - tuyên truyền: Hướng giải quyết:
Chia để trị:
Ngày hôm nay khi đất nước “thống nhất” nhưng chúng tạo ra những phân biệt như gia đình “ngụy quân - ngụy quyền”, gia đình có công với cách mạng, gia đình thương binh liệt sỹ,… những phân biệt trong xã hội này đã làm cho con người nghi kỵ lẫn nhau biến họ không chỉ không quan tâm tới người hàng xóm của mình mà chính họ là những tên công an của chính họ, tìm mọi cách để đấu tố người hàng xóm của mình, tao thành tích nhằm được một chút lợi lộc từ bọn nhà nước ban phát. Chúng luôn không ngừng tạo ra những đố kỵ trong xã hội làm cho con người cảm thấy lo lắng và nghi kỵ lẫn nhau để người dân chỉ còn cậy nhờ vào sự bảo vệ của nhà nước và qua đó chúng chính đáng hoá hệ thống công an trị mà người dân không nhận ra được rằng những mâu thuẫn này phần lớn là do bọn nhà nước tạo ra. Chúng tựa như những tổ chức Mafia chuyên đi thu tiền bảo kê của người dân để chúng bảo vệ họ trước chính những tên du đãng do chính chúng nguỵ tạo ra.
Trong tất cả mọi ban ngành thì chúng đặt ra không biết bao nhiêu chỉ tiêu, định mức để người ta câu xé cạnh tranh, tranh dành nhau đạt được những chỉ tiêu mà chúng đưa ra để được một tí bổng lộc của chúng ban phát, vi dụ trong giáo dục thì chi tiêu số lượng học sinh lên lớp, giao viên giỏi,… trong nhà cac cơ quan thì can bộ tiên tiến … chỉ vì một tí lợi lộc do đạt được những chỉ tiệu của bọn chúng đặt ra khiến con người đố kỵ lẫn nhau và ngoài ra còn đưa đến một tệ nạn khác đó là “bệnh thành tích”, do sợ không đạt được những chỉ tiêu không thể đạt được do chính bọn chúng đưa ra, nên người ta phải tìm mọi mánh khóe bịp bợm lẫn nhau, vì hầu hết những định mức chúng đưa ra hoàn toàn không phù hợp với thực tế.
Nhưng con người thật ngu đần họ như những “chú lừa và củ cà rốt”, họ cấu xé nhau chỉ vì mốt tí lợi lộc từ những giọt mô hôi của chính họ còn phần lớn bổng lộc lại rơi vào tay của những bọn ban ơn cho họ. Thế nhưng họ lại cảm thấy rất biết ơn với những kẻ đang hành hạ họ. Đúng ra họ gặt hái được nhiều hơn nữa và thành quả lớn nhất mà họ đạt được đó là: Họ sống là NGƯỜI và không phải từng giây từng phút phải tự làm tổn thương đồng loại và chính lương tâm họ.
Khi “mặc kệ nó” đã thành chân lý sống thì chính phủ sẽ là tên “bảo kê” chắc chắn nhất cho đám “thú đi bằng hai chân” này. Chúng ta sẵng sàng chấp nhận biến thành những con sói cấu xé chính đồng loại và tự nguyện là những con bò sữa với bọn nhà nước, sẵng sàng để cho bọn nhà nước vắt sữa - hành hạ và giết thịt phục vụ cho mục đích cá nhân của chúng.
Nhồi sọ - tuyên truyền:
Sự băng hoại toàn diện của xã hội ngày hôm nay phần lớn là do bọn nhà nước trực tiếp hoặc gián tiếp tạo ra. Tham ô, móc ngoặc, “hợp pháp” cướp bóc tài sản của người dân, giáo dục xuống cấp,... ai có thể làm được những điều này? Chắc chắn không phải là người dân lam lũ lao động. Chỉ có bọn nhà nước mới có thể làm được, vì trong tay chúng có quyền lực chính trị, có quân đội và nhà tù. Ngoài ra chúng còn nắm trong tay một hệ thống thông tin đại chúng. Với nhà tù, quân đội … chúng chỉ có thể hành hạ, khủng bố thể xác chúng ta. Những phương pháp này đã được chứng minh trong lịch sử là không mang lại nhiều kết quả, bằng chứng cho thấy trong các chế độ phong kiến với biết bao hình phát man rợ như tùng xẻo, lăn chì, voi dầy, phanh thây, chu di tam tộc… nhưng cũng không thể khống chế được con người. Ngoài ra việc cai trị theo biện pháp này không mang lại lợi nhuận cao, vì khi con người bị bắt buộc làm việc gì đó thì họ có xu hướng chống và làm ngược lại.
Nhưng với thông tin, thì bọn chúng có thể nhồi sọ , tẩy não người dân giết chết những ý tưởng đối kháng từ trong trứng nước. Ý thức được việc này nên các vua chúa ngày xưa đã dùng mọi biện pháp để khống chế sự hiểu biết của người dân bằng cách đốt sách. Ngay hôm nay bọn cầm quyền với những thủ đoạn gian manh hơn nhiều, bằng những thông tin sai lệch chúng biến con người thành nhưng kẻ “nô lệ tự nguyện” - tuyệt đối trung thành với bọn chúng. Cai trị bằng phương pháp này vừa mang lại lợi nhuận cao mà còn biến con người thành những con chó săn đắc lức, họ tự tiêu diệt lẫn nhau.
Ngay từ những ngày đầu tiên bước vào ngưỡng cửa nhà trường chúng đã tẩy não con người bằng những bài hát, câu thơ, bằng những câu truyện huyền thoại như: Ong vò vẽ đánh Mỹ, năm điều bác Hồ dậy, Đêm qua mơ gặp bác Hồ… rồi hệ thống truyền thông đại chúng ( báo trí, truyền hình, radio…) hàng ngày chúng tiêm nhiễm vào đầu chúng ta những thứ rác rưởi để rồi chúng ta mặc nhiên tự động trở thành những người vệ sỹ trung thành bảo vệ nhà nước dựa trên những giá trị chiù tượng không thực như: Yêu nước, dân tộc, bản sắc dân tộc. Và thế là bất cứ ai chống lại chúng tự động biến thành phản quốc, phản bội dân tộc đối với những người chung quanh. Và họ tự giác xa lánh những người này hoặc tệ hại hơn nữa là chính họ sẽ là những tên đầu tể thay cho bọn nhà nước.
Hướng giải quyết:
Nhưng bọn nhà nước - tôn giao hay bất kỳ một thế lực nào cũng chỉ có thể leo lên đầu chúng ta được khi chúng ta cho phép chúng làm, vì khó có ai có thể leo lên đầu bạn nếu bạn không khòm lưng xuống. Chính sự vô trách nhiệm với xã hội của người dân đã trực tiếp đẩy xã hội của họ vào vực sâu của băng hoại.
Hậu quả của một xã hội băng hoại sẽ ảnh hưởng trực tiếp lên đời sống của mọi người dân trong xã hội đó, chỉ ngoại trừ một số ít những kẻ tạo ra những băng hoại và những kẻ tay sai cho chúng là những người được lợi. Sự thật hiển nhiên bọn cầm quyền (thế quyền cũng như thần quyền) là nguyên nhân chính tạo ra những băng hoại ngày hôm nay và cũng chính là những kẻ đang gặt hái quyền lợi qua đó. Chúng ta sẽ không thể ngồi im cầu xin, đợi chờ bọn chúng nhân đạo với chúng ta khi chính chúng là nguyên nhân tạo ra những bất công trong xã hội. Cũng vì vậy chúng ta không thể phó mắc số phận chúng ta vào tay bọn chúng và chỉ với “hy vọng” hay “van xin” mong rằng một ngày nào đó bọn chúng sẽ nhân từ giải quyết những tệ nạn mang lại lợi lộc cho chúng và do chính chung gây ra.
Chính chúng ta phải là những người giải quyết những vấn nạn này và song song đó còn phải la lớn với hy vọng người hàng xóm vén tay áo lên và cùng bạn đấu tranh. Việc sánh vai cùng bạn đấu tranh không phải vì nạn nhận hôm nay là hàng xóm bạn những ngày mai chắc chắn sẽ là bạn, mà đó là một việc làm của những người hàng xóm tốt và hơn thế nữa nó còn là trách nhiệm của một người sống trong cộng động.
Ai ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi họ đưa tay dắt một người khiếm thị qua đường, chúng ta không hạnh phúc vì lời cám ơn của người này và cũng không phải vì “hy vọng” anh ta sẽ làm gì cho bạn sau này mà vì cảm thấy mình vừa làm một viêc có ích giúp cho đồng loại. Thế tại sao chúng ta lại không làm những việc mang lại hạnh phúc cho chúng ta? Khi con người không còn quặn đau, cảm thấy nhói trong tâm hồn khi đồng loại mình bị hành hạ thì khi đó ta có khác gì các động vật khác không?
Muốn thay đổi xã hội cũng vậy khởi điểm bao giờ cũng đi từ một người và đi từ những việc làm bình thường nhất. Vì không bao giờ có được hai người khi không có một người, cũng như không thể đạt được những việc vỹ đại khi không bắt tay vào những việc nhỏ nhất. Mỗi cá nhân là chủ thể của xã hội mình sống, hiện trạng xã hội chính là kết quả của việc làm của từng chúng ta. Chúng ta phải biết can đảm đứng lên trên những lời dèm pha xúc xiểm của kẻ khác, họ chỉ muốn kéo người khác xuống như họ.
Giám tạo tranh luận trong mọi lãnh vực, không có một đề tài nào là “tế nhị” và không nên nói tới vì tất cả đều ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp tới đời sống chúng ta vậy tại sao chúng ta lại không được đóng góp ý kiến của mình. Tại sao mỗi người có một cái đầu để làm gì nữa khi chính trị là đề tài độc quyên của nhà nước và tôn giao chỉ có những người đại diện tôn giao đuợc nói tới?
Chúng ta phải tước lại quyền làm chủ vận mệnh của mình nói riêng và của cộng đồng ( xã hội ) nơi chúng ta sống. Không để cho tôn giáo trị – nhà nước biến chúng ta thành công cụ phục vụ đàn áp người khác. Trên thực tế với xã hội Việt Nam ngay hôm nay chúng ta có thể bắt đầu từ những việc gì? Chỉ cần đầu tiền là hàng ngày chúng ta thực hành những điều chúng ta đang dậy con cái về mặt đạo đức làm người đã là một bước tiến rất lớn rồi. Sau đó để tiến thêm một bước cao hơn thì chính mỗi cá nhân phải tuyên chiến với chính mình, tuyên chiến với phần “con” trong chúng ta. Vì đây không chỉ là cuộc chiến chống lại các định chế có sẵn mà là cuộc chiến hoàn thiện bản thân. Và đây là một cuộc chiến chỉ có chiến thắng và luôn mang lại hạnh phúc cho chúng ta, nó sẽ kéo dài cho tới khi con người không còn tồn tại trên quả điạ cầu này nưa ./.
Thiên Chương
Hoàn thiện bản thân của chúng ta là không có sự sợ hãi, Vì cuộc sống của gia đình chúng ta là có quyền tự do ăn nói khác chính kiến, đó là thực hiện sự dân chủ của mọi người trong gia đình hay ra ngoài xã hội. Đó là một cuộc sống lành mạnh của một đời sống xã hội đa nguyên đảng phái, là quyền của mỗi con người chúng ta chứ không phải của bè nhóm thiểu số, lấy quyền hành độc đoán áp bức chúng ta. Cho sự độc quyền độc tài tài toàn trị của độc đảng lảnh đạo người dân Việt, không cho người dân được hưởng sự tự do ngôn luận khác chính kiến, là quyền dân chủ của mọi con người đang sinh sống trong một Quốc gia.
KN
" Từ khỉ lên người chứ không thể để từ người xuống thành heo cho độc tài làm thịt"
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen