Sonntag, 3. Februar 2019

Sự thật về Hồ Chí Minh


Tóm lại, Tưởng Vĩnh Kính đánh giá toàn bộ hoạt động của Hồ chí Minh suốt thời gian ở Hoa Nam chỉ là xâm nhập để đánh phá các tổ chức cách mạng dân tộc yêu nước, bởi cộng sản theo đuổi việc nắm độc quyền lãnh đạo các lực lượng đấu tranh nên đã coi các tổ chức này là kẻ địch. Tình huống khốn đốn mà Tưởng Vĩnh kính nhắc tới được khắc họa bằng hai hình ảnh: Hoặc bị sang đoạt đổi tên thành tổ chức công cụ ngoại vi của cộng sản hoặc lâm cảnh bị kích động chia rẽ rồi tàn lụi.
Mục tiêu và ý hướng đó đã được Tưởng Vĩnh Kính nhắc lại qua những ghi nhận về thái độ của Hồ chí Minh đối với cuộc khởi nghĩa Yên Bái của Việt Nam Quốc Dân Đảng năm 1930: ‘’Ông Hồ rất vui mừng thấy Việt Nam Quốc Dân Đảng thất bại.
Điều đó phản ảnh rõ trong ngữ khí của ông ta khi bình luận về cái thu hoạch được của cộng sản Việt Nam như sau: ‘’Từ sau cuộc khởi nghĩa đó, giai cấp tư sản (chỉ Việt Nam Quốc Dân Đảng) đã mất tất cả ảnh hưởng trong cuộc vận động giải phóng dân tộc và giai cấp công nhân cùng quần chúng nông dân lao động được tổ chức lại trong đảng tự do (chỉ cộng sản). Đảng trở thành người lãnh đạo duy nhất của cuộc cách mạng chống chủ nghĩa đế quốc.’’
Đây là thời kỳ hoạt động mà về sau Hồ chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam luôn diễn tả sai lạc hoặc xóa bỏ bằng sự khẳng định Mặt Trận Việt Minh được Hồ chí Minh cho ra đời tại Pác Bó. Các tác giả cộng sản Việt Nam sau này, ngoại trừ Hoàng văn Hoan, đều ghi rằng Mặt Trận Việt Minh thành lập vào tháng 5.1941 theo sáng kiến của Hồ chí Minh lúc đó còn mang tên Nguyễn ái Quốc.
Sự thật về Hồ Chí Minh
Sự việc trên gợi nhắc trường hợp tương tự sau này khi Hồ chí Minh chiếm dụng danh xưng và danh nghĩa của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội (gọi tắt là Việt Minh) của Hồ Học Lãm để rồi biến thành Mặt Trận Việt Minh của ông ta vào năm 1941.
Mặt Trận Việt Minh là phát kiến của Hồ chí Minh trong giới hạn ý đồ vận dụng danh xưng Việt Minh.
Vì từ 1935, Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội với tên gọi tắt Việt Minh đã được Hồ Học Lãm thành lập tại Nam Kinh. Trong hồi ký Giọt nước trong biển cả, Hồ chí Minh không gia nhập Việt Minh với mục đích góp phần đẩy mạnh hoạt động đấu tranh giải phóng đất nước mà trước hết, tạo bình phong che giấu hình tích, và kế đó là đạt các mục tiêu mà Đệ Tam Quốc Tế đang nhắm.
Mục tiêu cụ thể trong thời điểm đó của Đệ Tam Quốc Tế là vừa khai thác vừa lũng đoạn phá hoại các tổ chức này để tạo đà phát triển ảnh hưởng cộng sản. Hồ chí Minh mượn các tổ chức này để trình diễn bộ mặt yêu nước đồng thời lôi cuốn người của các tổ chức này gia nhập hàng ngũ cộng sản, và nếu được, sẽ biến các tổ chức này thành tổ chức cộng sản.
Nhận định của Tưởng Vĩnh Kính phù hợp với tiết lộ của Hoàng Văn Hoan, một nhân vật thân cận với Hồ chí Minh nhiều năm, về giai đoạn Hồ chí Minh tham gia tổ chức Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội của các nhân vật Hồ Học Lãm, Nguyễn Hải Thần...
Theo Hoàng Văn Hoan, Việt Minh vốn là tên gọi tắt của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội mà Hồ chí Minh đã tham gia và sau đó biến thành tên gọi của phong trào cộng sản Việt Nam vào năm 1945 mà mọi người đều biết là Mặt Trận Việt Minh.
Tưởng Vĩnh Kính xác nhận hai chữ Việt Minh là viết tắt của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội từng hoạt động từ lâu trước tháng 5.1941 do Hồ Học Lãm lãnh đạo.
Về sau, tổ chức này cùng một số tổ chức khác kết hợp thành Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội của nhiều nhân vật như Nguyễn Hải Thần, Trương Bội Công...‘’Hồ gia nhập Cách Mạng Đồng Minh Hội, một mặt là do đã ngụy trang thành công, được cá nhân Tướng Trương Phát Khuê tín nhiệm, mặt khác là được các phần tử tả khuynh Trung Quốc âm thầm hỗ trợ từ bên trong’’. và ‘’Một năm sau, khi Hồ chí Minh tỏ thái độ ‘’hợp tác’’ và gia nhập Cách Mệnh Đồng Minh Hội, lúc bấy giờ các đảng phái Việt Nam theo chủ nghĩa dân tộc mới thực sự bị đẩy vào một tình huống ‘’khốn đốn’’.
Hoàng văn Hoan ghi rõ nhiều chi tiết về tổ chức này của những người quốc gia yêu nước tại Hoa Nam.
Theo Hoàng văn Hoan, chính Hồ chí Minh cùng nhiều đồng chí trong số có Hoàng văn Hoan đã tham gia Việt Minh để hoạt động.
Hoàng văn Hoan viết: ‘’Vấn đề đầu tiên là vấn đề lấy danh nghĩa gì để hoạt động ? Bác chủ trương lấy danh nghĩa Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội, và mời ông Hồ Học Lãm đứng ra chủ trì để chúng ta dựa vào đó mà hoạt động. Chủ trương đó phát xuất từ chỗ Việt Minh là một tổ chức mà trước kia đã cùng với ông Hồ Học Lãm lập ra và đăng ký ở Nam Kinh, xuất phát từ chỗ ông Hồ Học Lãm không phải là cộng sản mà lại thực lòng ủng hộ chúng ta...’’
Trong Danh nhân Hồ Chí Minh, Trần đình Huỳnh cũng cho biết từ tháng 9.1940, Hồ chí Minh bắt liên lạc với Hồ Học Lãm và được Hồ Học Lãm cho biết thời cơ về nước đã tới. Vì thế, ngày 6.1.1941, Hồ chí Minh mới cùng Phạm văn Đồng, Võ nguyên Giáp, Phùng chí Kiên, Đặng văn Cáp là những người có mặt trong Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội chuẩn bị về nước bằng việc tổ chức tại làng Nậm Quang thuộc Quảng Tây, Trung Quốc, một khóa huấn luyện chính trị cho 43 cán bộ, dẫn giải về việc thành lập mặt trận dân tộc rộng rãi ở trong nước.
Tháng 2.1941, Hồ chí Minh về Pac Bó thuộc Tỉnh Cao Bằng và công việc đầu tiên là giao cho Vũ Anh, Hoàng văn Thụ tiến hành tổ chức thí điểm Mặt Trận Việt Minh tại Cao Bằng.
Như vậy tới tháng 2.1941, trên danh nghĩa, Hồ chí Minh vẫn thuộc tổ chức Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội của Hồ Học Lãm với tên gọi tắt là Việt Minh.
Ngày 19.5.1941, Hồ chí Minh chỉ có phát kiến tách khỏi tổ chức trên bằng cách thay chữ Hội bằng 2 chữ Mặt Trận và vẫn giữ cái tên tắt Việt Minh quen thuộc trong hoạt động.
Lập Mặt Trận Việt Nam Độc Lập Đồng Minh để không còn chịu sự chi phối của Hồ Học Lãm, dù chỉ là sự chi phối không đáng kể về ý kiến do cung cách hoạt động lỏng lẻo sẵn có của tổ chức này. Tuy thế, vẫn giữ tên Việt Minh để tiếp tục khai thác mọi thành quả mà tổ chức này dành được từ trước, nhất là để vận động các thế lực quốc tế như Quốc Dân Đảng Trung Hoa và các quốc gia Đồng Minh kháng Nhật do mối tương quan mà Hồ Học Lãm đã có.
Với tên Việt Minh, đảng cộng sản đã có chiếc áo quốc gia yêu nước từng được quần chúng và ngay cả các giới chức Trung Hoa biết tới từ năm 1935.
Ưu điểm này không những giúp cộng sản dễ dàng lôi cuốn nhiều phần tử nhiệt huyết trong nước chẳng hạn như lớp trí thức trẻ Dương đức Hiền, Nguyễn Xiển, Nghiêm xuân Yêm…mà còn thuyết phục cả tư lệnh Đệ Tứ Chiến Khu Trung Hoa Dân Quốc là Trương Phát Khuê cùng các sĩ quan Mỹ hoạt động tại Hoa Nam.
Tưởng Vĩnh Kính trong Hồ Chí Minh tại Trung Quốc đã viết: ‘’…Tại sao ông Hồ và trung ương đảng cộng sản Việt Nam muốn lợi dụng lá cờ Việt Nam Độc Lập Đồng Minh (chỉ bỏ chữ ‘’hội’’ mà thôi) ? Cách thức đó chính là lặp lại một cách khéo léo điều mà người cộng sản gọi là ‘’chiếm lĩnh cơ quan, làm phe tả của họ’’ . Ý đồ của họ, xét ra không ngoài việc lợi dụng danh nghĩa Độc Lập Đồng Minh Hội…nhằm chiêu dụ tổ chức quần chúng của hội này…Căn cứ vào các tư liệu tại Quảng Tây thời đó, ‘’Việt Nam Độc Lập Đồng Minh được thành lập tháng 7 năm 1935, là sự hợp thành của Việt Nam Quốc Dân Đảng, Độc Lập Đảng, Tân Việt Đảng…Các tổ chức quần chúng của nó cũng được ông Hồ đổi thành các hội ‘’Cứu Quốc’’…Ý đồ lớn nhất của ông Hồ khi lợi dụng cơ cấu Việt Minh là che giấu cái bộ mặt cộng sản, lợi dụng tình thế cùng tâm lý quần chúng Việt Nam, ngụy trang bằng chủ nghĩa dân tộc, nhằm phát triển thực lực của bản thân’’.
Chủ ý lợi dụng danh nghĩa Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội không còn là nghi vấn vì chính Hoàng văn Hoan đã ghi rõ.
Nhưng trong thời điểm 1940-1945, Hồ chí Minh không chỉ vận dụng riêng danh nghĩa Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội. Cũng theo Hoàng văn Hoan, vào năm 1943, khi có cơ hội gặp gỡ và nhận đứng ra tổ chức mạng lưới tình báo tại Việt Nam cho Trương Phát Khuê, Hồ chí Minh đã yêu cầu Trương Phát Khuê can thiệp với Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội của Nguyễn Hải Thần để ‘’có một ủy nhiệm thư của Trung Ương Việt Cách phái Hồ chủ tịch về nước công tác’’. Trương Phát Khuê chấp thuận nên Hồ chí Minh đã ‘’đến Côn Minh với danh nghĩa là ủy viên Trung ương của hội Việt Cách, có trách nhiệm xem xét tình hình phân hội Việt Cách ở Vân Nam....’’
Trong hồi ký Một Cơn Gió Bụi, Trần Trọng Kim đã ghi lại tổng quát về 20 năm chủ nghĩa cộng sản xâm nhập Việt Nam, từ 1925 tới 1945, như sau: ‘’Nguyên từ khoảng 1925-1926 trở đi, ở Việt Nam đã có người nói đến chủ nghĩa cộng sản.
Lúc ấy có một thiếu niên tên Nguyễn Tất Thành, sinh năm 1894, con nhà thi lễ, quê Làng Kim Liên Huyện Nam Đàn thuộc Tỉnh Nghệ An. Trước học Trường Trung Học ở Huế rồi bỏ sang Pháp theo Xã Hội Đảng, lấy tên là Nguyễn Ái Quốc. Sau lại sang Nga vào đảng cộng sản, đến khoảng 1929-1930 ông trở về gây phong trào cộng sản cách mệnh ở vùng Nghệ Tĩnh. Lúc ấy chính phủ bảo hộ Pháp dùng võ lực đàn áp một cách tàn nhẫn. Việc ấy thất bại, đảng cộng sản tuy phải im hơi lặng tiếng, nhưngvẫn ngấm ngầm tuyên truyền trong đám dân gian và thợ thuyền, theo đúng phương pháp đã định ở Mạc Tư Khoa bên Nga
Bọn ông Hồ chí Minh…lợi dụng danh hiệu Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội để che đậy công việc làm Trong khi ông Hồ chí Minh ở bên Tàu để chờ đợi thời cơ, ở trong nước đâu đâu cũng có cán bộ, ngấm ngầm hành động và tuyên truyền rất khôn khéo. Họ lợi dụng lòng ái quốc của dân chúng mà tuyên truyền Việt Minh không phải là đảng cộng sản, chỉ là một mặt trận gồm tất cả các đảng phái lấy lại độc lập cho nước nhà, vậy nên từ Bắc chí Nam đâu cũng có người theo.Cách hành động của họ thì bất cứ công sở hay tư sở, hễ đâu có một tổ chức làm việc là có người của họ chen lấn vào, hoặc để tuyên truyền, hoặc để hoạt động theo chủ nghĩa họ. Đảng viên cộng sản lại biết giữ kỷ luật rất nghiêm và rất chịu khó làm việc. Xem như Hội Truyền Bá Quốc Ngữ khi mới thành lập ở Hà Nội là có ngay những người cộng sản vào hội rồi, và những người nhận việc đi dạy học rất chăm, không quản công lao gì cả. Một tổ chức có kỷ luật và chịu khó làm việc như thế, làm gì mà không mạnh.
Sự tổ chức của đảng cộng sản đã mạnh và nhất là từ khi quân Nhật Bản vào đóng ở Đông Dương, rồi xem hình như người Pháp lại ngấm ngầm dung túng họ, có ý để họ quấy nhiễu quân Nhật may ra có xảy biến đổi gì chăng. Cho nên người ta thấy lúc ấy chính phủ bảo hộ vẫn bắt bớ những người làm thuyền thợ theo cộng sản, song người cộng sản nào có chút thế lực thì bắt rồi lại thả ra, hoặc dùng để làm việc với mình…
Trong khi ấy ông Hồ chí Minh ở bên Tàu vẫn cộng tác với Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội, không có tranh dành địa vị như những người khác, cứ làm việc của một đảng viên có kỷ luật. Cái khôn khéo của ông lúc ấy không để lộ cho ai biết ông là lãnh tụ đảng cộng sản Đông Dương …
Về khoảng cuối năm 1944, Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội lại dời về Tỉnh Quảng Tây và cho ông Hồ chí Minh về Bách Sắc để trù liệu kế hoạch nhập Việt.
Sau đó hội cho ông Hồ chí Minh cùng 22 đảng viên phần nhiều là người trong đảng Phục Quốc về nước để khởi sự hành động. Trong số 22 người ấy có một nữ đảng viên tên là Đỗ Thị Lạc là người sau có đứa con gái với Hồ chí Minh. Về sau thấy người ta nói khi về đến địa hạt Bắc Giang, có ba đảng viên trong 22 người ấy bị giết vì không chịu theo cộng sản.
…Việc ấy xảy ra vào khoảng tháng hai năm 1945. Từ đó bọn ông Hồ chí Minh bỏ danh hiệu Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội mà dùng danh hiệu cũ là Việt Nam Độc Lập Đồng Minh, tức Việt Minh, và dùng cờ đỏ sao vàng của cộng sản.’’
Nhìn chung, chủ nghĩa cộng sản ban đầu xâm nhập Việt Nam qua sách báo Pháp-Hoa với tác động của một học thuyết xã hội đối với giới trí thức nhưng chỉ mấy năm sau đã đổi thành chủ nghĩa Mác-Lênin xâm nhập qua hoạt động tuyên truyền của một cán bộ Đệ Tam Quốc Tế là Hồ chí Minh mượn tay nhiều tổ chức và các phần tử quốc gia yêu nước để truyền bá tới mọi tầng lớp quần chúng trên khắp nước.
Tuy được sự tin cậy của các Tướng lãnh Trung Hoa Dân Quốc, Hồ chí Minh đã lượng đoán được chính những người này cùng với Pháp sẽ là đối thủ khi Đệ Nhị Thế Chiến chấm dứt. Hồ chí Minh cũng rất thực tế để thấy là trong tình thế tương lai đó, nếu nhận được sự giúp đỡ của Mỹ sẽ tốt hơn rất nhiều so với sự giúp đỡ từ phía Liên Xô và Trung Cộng.
Vì vậy, mùa Đông 1944, Hồ chí Minh đã tìm cách bắt liên lạc với Đại Tá Helliwell, là người cầm đầu OSS (tiền thân của CIA) hoạt động ở Hoa Nam, đang có trụ sở tại Côn Minh. Helliwell bảo OSS chỉ cho Hồ chí Minh 6 khẩu súng ngắn 38 ly nhưng thực ra các nhóm du kích Việt Minh đã được tăng cường bởi nhiều toán OSS và súng đạn của Mỹ. Đây là lý do chủ yếu khiến Hồ chí Minh cố ngăn chặn mọi sự phô trương bộ mặt cộng sản và từ bỏ luôn cái tên Nguyễn ái Quốc để nhận tên Hồ chí Minh từ 1944.
Nhiều người Mỹ có quan hệ lúc đó tỏ ra tin tưởng Hồ chí Minh từ bỏ chủ nghĩa cộng sản, nhất là trước sự trạng Hồ chí Minh đã được Trung Hoa Dân Quốc hợp tác và hỗ trợ. Sau ngày 2.9.1945, những người Mỹ này gần như luôn có mặt thân thiện bên cạnh Hồ chí Minh hoặc các đồng chí của ông ta, trong khi cờ Mỹ tung bay tại nhiều nơi ở Hà Nội. Dư luận dân chúng trong nước và ngay cả một số người Nhật, người Pháp có mặt tại Hà Nội đều nghĩ Việt Minh đã được Mỹ ủng hộ.
Về sau người ta được biết rằng vì tin Hồ chí Minh được Mỹ ủng hộ nên Vua Bảo Đại và những người quốc gia ủng hộ ông mới êm thắm nhường quyền lãnh đạo đất nước cho Việt Minh.
Cách hành động sau đó của Hồ chí Minh: ‘’Khi thấy rõ Mỹ không còn ủng hộ nữa, Hồ đã quay ngược 180 độ, bắt đầu kêu gọi hợp tác với Pháp. Chính trong thời kỳ này mà Hồ hành động như người Việt Nam trước, như người cộng sản sau. Ông ta quyết tâm làm cho cái Nhà Nước Việt Nam (Dân Chủ Cộng Hòa) sống sót bằng bất cứ giá nào. Nhưng, tuần trăng mật có tính cách thân Tây phương kéo dài chẳng bao lâu. Khi Hồ thương thuyết với Pháp ở Fontainebleau thì đồng chí của ông là Võ nguyên Giáp, Trần văn Giầu, Nguyễn Bình, Phạm văn Bạch thanh toán ‘’các kẻ nội thù của chế độ’’ gồm các nhà lãnh đạo các giáo phái, các quan lại (Ngô Đình Khôi), các nhà trí thức (như Phạm Quỳnh), nhóm Trotskit, và các người yêu nước chống cộng.’’
Đặc biệt về tình hình miền Nam, Bernard Fall viết: ‘’Tại Nam Kỳ, cả hai phía, giáo phái và Việt Minh đã giải quyết thanh toán những phần tử cảm tình của đối phương như sau: Trói lại từng chùm rồi thả xuống sông Mê Kông cho chết trôi ra biển. Thế mà huyền thoại về bác Hồ tốt bụng vẫn tồn tại cho đến ngày nay’’.
Tác giả đưa ra một nhận xét hết sức tinh tế: ‘’Chiến tranh Đông Dương bùng nổ đã đơn giản hóa những khó khăn về chính trị của ông Hồ. Không cần phải đối xử với phe đối lập bằng bàn tay bọc nhung nữa: Cứ việc gọi họ một cách đơn giản là Việt gian.’’
Vấn đề then chốt là mục tiêu chủ yếu của Pháp trong cuộc chiến Việt Nam. Cộng sản không phải là động cơ thúc đẩy hành động của người Pháp tại Đông Dương. Việc Pháp chịu thương thuyết với Hồ chí Minh năm 1946, rồi từ chối mọi cơ hội đàm phán năm 1947 và sau nữa, từ 1948 ủng hộ Bảo Đại chống Việt Minh...đều không liên can tới vấn đề cộng sản mà chỉ vì cái gọi là Liên Hiệp Pháp. Đúng là cho tới năm 1953 tinh thần thực dân cũ đã chết, nhưng nó đã được thay thế không phải bởi chủ nghĩa chống cộng mà bởi sự quyến luyến tình cảm của người Pháp đối với khái niệm Liên Hiệp Pháp. Thủ Tướng Laniel đã nói với quốc hội vào tháng 10.1953, cũng như trước kia đã nói với Bảo Đại:
‘’người Pháp chiến đấu ở Đông Dương cho Liên Hiệp Pháp, nếu người Việt thích bỏ Liên Hiệp Pháp, thì nước Pháp không có lý do gì để chiến đấu.’’
‘’It is true that by 1953 much of the old spirit of colonialism had died, but it had been replaced not by anti-Communism, but by an emotional attachment on the part of Frenchmen to the concept of the French Union. It was for the French Union that France was fighting in Indochina, Premier Laniel told the National Assembly in October, 1953 as he had told Bao Dai: if the vietnamese chose to leave the French Union, France would have no reason to fight.’’
hoạt động chủ yếu của Hồ chí Minh trong giai đoạn ở Hoa Nam là dựa vào uy tín các nhà ái quốc Việt Nam, kết thân với một số giới chức Trung Hoa để dễ dàng xâm nhập các tổ chức cách mạng Việt Nam tại đây.
Hồ chí Minh không gia nhập Việt Minh với mục đích góp phần đẩy mạnh hoạt động đấu tranh giải phóng đất nước mà trước hết, tạo bình phong che giấu hình tích, và kế đó là đạt các mục tiêu mà Đệ Tam Quốc Tế đang nhắm.
Mục tiêu cụ thể trong thời điểm đó của Đệ Tam Quốc Tế là vừa khai thác vừa lũng đoạn phá hoại các tổ chức này để tạo đà phát triển ảnh hưởng cộng sản. Hồ chí Minh mượn các tổ chức này để trình diễn bộ mặt yêu nước đồng thời lôi cuốn người của các tổ chức này gia nhập hàng ngũ cộng sản, và nếu được, sẽ biến các tổ chức này thành tổ chức cộng sản.
Nhận định của Tưởng Vĩnh Kính phù hợp với tiết lộ của Hoàng Văn Hoan, một nhân vật thân cận với Hồ chí Minh nhiều năm, về giai đoạn Hồ chí Minh tham gia tổ chức Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội của các nhân vật Hồ Học Lãm, Nguyễn Hải Thần...
Theo Hoàng Văn Hoan, Việt Minh vốn là tên gọi tắt của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội mà Hồ chí Minh đã tham gia và sau đó biến thành tên gọi của phong trào cộng sản Việt Nam vào năm 1945 mà mọi người đều biết là Mặt Trận Việt Minh.
Tưởng Vĩnh Kính xác nhận hai chữ Việt Minh là viết tắt của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội từng hoạt động từ lâu trước tháng 5.1941 do Hồ Học Lãm lãnh đạo.
Về sau, tổ chức này cùng một số tổ chức khác kết hợp thành Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội của nhiều nhân vật như Nguyễn Hải Thần, Trương Bội Công...‘’Hồ gia nhập Cách Mạng Đồng Minh Hội, một mặt là do đã ngụy trang thành công, được cá nhân Tướng Trương Phát Khuê tín nhiệm, mặt khác là được các phần tử tả khuynh Trung Quốc âm thầm hỗ trợ từ bên trong’’. và ‘’Một năm sau, khi Hồ chí Minh tỏ thái độ ‘’hợp tác’’ và gia nhập Cách Mệnh Đồng Minh Hội, lúc bấy giờ các đảng phái Việt Nam theo chủ nghĩa dân tộc mới thực sự bị đẩy vào một tình huống ‘’khốn đốn’’.
Tóm lại, Tưởng Vĩnh Kính đánh giá toàn bộ hoạt động của Hồ chí Minh suốt thời gian ở Hoa Nam chỉ là xâm nhập để đánh phá các tổ chức cách mạng dân tộc yêu nước, bởi cộng sản theo đuổi việc nắm độc quyền lãnh đạo các lực lượng đấu tranh nên đã coi các tổ chức này là kẻ địch. Tình huống khốn đốn mà Tưởng Vĩnh kính nhắc tới được khắc họa bằng hai hình ảnh: Hoặc bị sang đoạt đổi tên thành tổ chức công cụ ngoại vi của cộng sản hoặc lâm cảnh bị kích động chia rẽ rồi tàn lụi.
Mục tiêu và ý hướng đó đã được Tưởng Vĩnh Kính nhắc lại qua những ghi nhận về thái độ của Hồ chí Minh đối với cuộc khởi nghĩa Yên Bái của Việt Nam Quốc Dân Đảng năm 1930: ‘’Ông Hồ rất vui mừng thấy Việt Nam Quốc Dân Đảng thất bại.
Điều đó phản ảnh rõ trong ngữ khí của ông ta khi bình luận về cái thu hoạch được của cộng sản Việt Nam như sau: ‘’Từ sau cuộc khởi nghĩa đó, giai cấp tư sản (chỉ Việt Nam Quốc Dân Đảng) đã mất tất cả ảnh hưởng trong cuộc vận động giải phóng dân tộc và giai cấp công nhân cùng quần chúng nông dân lao động được tổ chức lại trong đảng tự do (chỉ cộng sản). Đảng trở thành người lãnh đạo duy nhất của cuộc cách mạng chống chủ nghĩa đế quốc.’’
Đây là thời kỳ hoạt động mà về sau Hồ chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam luôn diễn tả sai lạc hoặc xóa bỏ bằng sự khẳng định Mặt Trận Việt Minh được Hồ chí Minh cho ra đời tại Pác Bó. Các tác giả cộng sản Việt Nam sau này, ngoại trừ Hoàng văn Hoan, đều ghi rằng Mặt Trận Việt Minh thành lập vào tháng 5.1941 theo sáng kiến của Hồ chí Minh lúc đó còn mang tên Nguyễn ái Quốc.
Nhưng xét theo lý năm xưa Tâm Tâm Xã là tổ chức của cụ Phan Bội Châu, sau khi cụ Phan bị Hồ chí Minh “gài bẫy” cho Pháp bắt thì Hồ chí Minh đã thay tên Tâm Tâm Xã thành Thanh Niên CS Đoàn, thì cũng có thể nói Tâm Tâm Xã là tiền thân của Thanh Niên CS Đoàn, không lẻ vì hành động của Hồ và Thanh Niên CS Đoàn, chúng ta lại lôi đầu cụ Phan để chữi hay sao? Hồ chí Minh 1946 đã ký Hiệp Định Sơ Bộ mời Pháp trở về VN với đầy đủ sự nhượng bộ không khác gì thời thực dân trước đó, và dùng Pháp tiêu diệt những Đảng Phái Phi CS, đó cho thấy Hồ chí Minh KHÔNG chống thực dân chỉ chống những ai có khả năng tranh thủ địa vị của Hồ.Hồ thà để VN chịu khổ nhục khốn khó dưới tay thực dân Pháp thêm thời gian nữa (và lâu hơn nếu có thể) chứ không để ai “giải phóng” dân tộc nếu người đó không phải là CS, điều này đã cho thấy Hồ bất nhân và bất tín cũng như bất tín với quốc gia và dân tộc.
SỰ THẬT

Bildergebnis für Bilder von Ho Chi Minh

Hôm nay ngày 3 tháng 2
Là ngày thành lập đảng cộng Việt Nam
Mang từ xứ sở Nga Sô
Theo chân Trung Quốc mang vào Việt Nam
Độc quyền độc đảng nước ta
Dâng cho Trung Quốc cơ đồ nước Nam
Giết người cướp đất dân ta
Đày dân hiếp đáp làm thân chó mèo
Chế độ độc đảng nước ta
Là sự minh chứng thời gian dối lừa
Tham gia cải cách giết người
Từ Nga, Trung Quốc, mang vào giết dân

KN

Freitag, 1. Februar 2019

Xuống đường đòi công lý

Xuống đường phản đối những bản án bất công. Đó là nhiệm vụ và trách nhiệm của người công dân đi đòi công lý cho mình và cho đất nước Việt Nam.
Công lý của công dân Việt Nam nằm ở đâu? hay nằm trong tay của giặc nội xâm giúp cho giặc ngoại xâm bành trướng thôn tính đất nước Việt Nam.

Kế hoạch đốt lò của ông Trọng đã thành công trong chiến dịch chống tham nhũng "Đã hổ diệt ruồi". Của sự bao che tòng phạm sai luật, tham nhũng của sự thục két ăn chia cả ngàn tỷ đồng. Của gíới cao cấp đảng viên bằng cách xử án nhẹ nhất? "Án treo". Gọi là tù tại gia mà đả có Ủy viên trung ương đảng xin thành lập. Mà chính ông Nguyễn Phú Trọng đã nói "Đập chuột đừng cho vỡ bình".
Trong khi công dân chỉ đi ăn trộm vì sự nghèo khổ thì bị xữ án mấy năm tù giam, hoặc xữ dụng chế độ côn đồ của người dân xã cơn đè nén của chính quyền bằng cách đánh chết người ăn trộm.  Hay vì tiếng nói làm người của công dân bảo vệ đất nước trước nạn ngoại xâm bành trướng do giặc nội xâm rước vào. Thì phải thi hành những bản án nặng nhất của chính quyền độc tài nội xâm tuyên án.

Trọng, Phúc, Ngân là hai ông bà Táo đấy, đi chầu trời Bắc phương ban phước cho nhân dân được hưởng kiếp đời nô lệ. Thả cá Chép về trời tự do chứ không thả người vì tiếng nói làm người.

http://soha.vn/sau-khi-bi-tuyen-hon-30-thang-tu-2-cuu-thu-truong-bo-cong-an-binh-than-roi-toa-20190128121856.htm

Sau khi bị tuyên hơn 30 tháng tù, 2 cựu Thứ trưởng Bộ Công an bình thản rời tòa

Donnerstag, 31. Januar 2019

Phật nói sự khác biệt giữa Ham thích, mong muốn và Tình thương yêu đều thấy có một vẽ đẹp:
" Nếu ai ham thích bông thì hãy ngắt nó. Nếu ai thương yêu và ham thích bông hoa thì hàng ngày hãy chăm sóc nó. "
Ai hiểu được điều này, thì đã hiểu cuộc sống.


Đó là sự tự do, dân chủ của xã hội đa nguyên chứ không phải chỉ dành riêng cho xã hội độc tài.

Es ist die Freiheit und Demokratie einer pluralistischen Gesellschaft, nicht nur für die autoritäre Gesellschaft.

Bild könnte enthalten: 1 Person

Xuân này khác hẳn xuân xưa
Bánh chưng bánh tét cùng nhau xuống đường
Tự do ngôn luận công dân
Là quyền dân chủ công dân nước mình
Cớ sao nhà nước cản đường
Không cho dân chúng được quyền công dân
Thực hiện nghĩa vụ công dân
Bảo vệ tài sản đất đai nước mình
Hay là đảng sợ mất quyền
Quyền hành tham nhũng độc tôn đảng quyền
Tham quyền bán cả đất đai
Hoàng Trường biển đảo đất đai nước mình
Cướp luôn khố rách áo ôm
Lộc Hưng cướp đất nuôi người thương binh
Phá luôn đền miếu đình chùa
Xây nhà giao hưởng cho người đảng ta
Một lòng bảo vệ Trung Hoa
Cùng chung đảng cướp giết dân nước mình
Việt Nam dòng giống tiên rồng
Cớ sao nhu nhược viễn vông cầu hòa
Hữu nghị bốn tốt bạn vàng
Đảng ta dẫn đắt con đường Việt Trung
Âu Cơ đất mẹ Việt Nam
Nằm riêng một cỏi tận cùng trời Nam
Cớ sao đảng bắt dân theo
Con đường Hán hóa Việt Nam nước mình

KN

Mittwoch, 30. Januar 2019

Đăng lại và tự suy ngẫm

Đăng lại và tự suy ngẫm
Một con người đấu tranh hay quan tâm đến tình trạng đất nước Việt Nam hiện giờ. Phải nên mở rộng cái sự hiểu biết của mình ra không thể nào để cái lý trí của mình bị chi phối bởi một chính quyền độc tài trị tôn sùng các vĩ nhân giết người là thần là thánh được. Một con người đấu tranh hay quan tâm thật sự cho một đất nước Việt Nam thoát nạn độc tài trị. Để xây dựng một Việt Nam "Tự do dân chủ đa nguyên..." cho tương lai, là không thể nào tôn sùng một vị lãnh tụ độc tài giết người cho là anh minh được. Như Hồ Chí minh trong thời đấu tranh với thực dân Pháp giành lại chủ quyền đất nước. Có thể lúc đó chúng ta cho ông ta là một người anh minh. Nhưng sau thực dân Pháp trả chủ quyền lại cho Việt Nam thì bộ mặt thật của đảng ông ta băt đầu bị lộ không phải cho một Việt Nam tự do dân chủ. Mà là cho một cuộc cách mạng độc tài trị giết người ở miền Bắc trong vụ cải cách ruộng đất và vụ án nhân văn giai phẩm. Trong Nam cũng không khác gì hơn, thay vì ông Ngô Đình Diệm nên xây dựng nền tự do dân chủ thì chính đảng của ông ta đã tiêu diệt những người của đảng phái khác trong thời gian chống Pháp và tệ hại hơn nữa ông ta đã dùng gia đình trị như thời quan lại và cấm đoán tôn giáo khác không được treo cờ tôn giáo của mình. Một hình thức "Tôn giáo trị". Cũng may nhân dân miền Nam hơn nhân dân miền Bắc ở điểm là thế giới tự do dân chủ phương Tây ủng hộ. do đó chế độ độc tài Diệm chấm dứt, không như ở miền Bắc các chế độ độc tài cộng sản ủng hộ do đó không thể nào thoát được nanh vuốt độc tài trị áp đặt lên đầu của mình. Ngày nay đã gần 42 năm hai miền làm một, chúng ta đã nhận thức ra rằng một chế độ độc tài trị là một chế độ chuyên dùng bạo lực đàn áp tiếng nói của chúng ta và cũng là một chế độ bắt nhân dân chúng ta làm nô lệ cho độc tài đảng hưởng, trên xương máu mồ hôi và nước mắt của nhân dân Việt chúng ta. Biển đảo đất liền biên giới độc tài đảng trị đã giao cho Trung quốc. Người dân đòi hỏi thì bị bắt bớ tù đày, như vậy chính quyền này là một chính quyền tự do dân chủ hay là một chính quyền độc tài bán nước cho độc tài Trung Quốc để giữ ghế ngồi trên cương vị chư hầu.
Một cuộc cách mạng Tự do ngôn luận, là cần nhiều tiếng nói của sự bất bạo động, đó là nhiệm vụ của mỗi người công dân Việt. Còn coi trọng tiền đồ của đất nước thoát nạn độc tài, đang bàn giao nước Việt cho Trung quốc kinh tế trị hơn bản thân mình để xây dựng lại một nước Việt Tự do Dân chủ Đa nguyên sáng lạn.
KN

Huu Dang
Nếu chúng ta, mỗi một cá nhân, chỉ cần vài phút bình tâm nhìn lại chính bản thân chúng ta, nhìn lại những tiện nghi lợi ích vật chất cũng như tinh thần, mà chúng ta đang tận hưởng, TẤT CẢ LÀ THÀNH QUẢ TÂM LỰC của những Con Người này, không phải của CHÍNH PHỦ, NHÀ NƯỚC, hay ĐẠI BẢN CÔNG TY hay thậm chí của ảo thể Thượng Đế "ban cho". Những thành quả sản sinh và xác định giá trị tinh thần và vật chất trong đời sống nhân loại chúng ta: tư tưởng bình đẳng, nhân quyền, tự do, nhân quyền, công lý - ngôn ngữ văn tự, âm nhạc, hội họa,văn chương- xây dựng kiến trúc, khoa học, y khoa, vật lý, hóa học, toán học, thông tin... v.v
Chúng ta đã và đang chứng kiến bao nhiêu kẻ tầm thường bỗng chốc do thời cơ và thủ đoạn trở thành cự phú, đại gia, đại bản, thành chính trị gia, lãnh tụ, lãnh đạo...và trải đầy con đường đi đến "thành công" của những kẻ này, là đau khổ, mất mát, nước mắt, máu xương của không biết bao nhiêu nạn nhân khác ở nhiều cấp độ khác nhau- Trong đó, "có lẽ," có cả chúng ta và thân nhân chúng ta.
Đó là lý do những kẻ say mê tài lực-quyền lực không hề ngần ngại bất chấp mọi thủ đoạn để đạt tiền và đoạt quyền, gây hỗn loạn khủng hoảng tàn hại đời sống của mọi người khác. Những giá trị tư tưởng bình đẳng, nhân quyền, tự do, nhân quyền, công lý - ngôn ngữ văn tự, âm nhạc, hội họa,văn chương- xây dựng kiến trúc, khoa học, y khoa, vật lý, hóa học, toán học... v.v Tất cả đều bị bọn tham mê quyền chính, tài lợi - (thương buôn và quyền lực chính trị quân đội) biến thành LỢI NHUẬN RIÊNG TƯ, VŨ KHÍ tàn hại nhân bản và tàn hại chính mỗi cá nhân chúng ta: thực phẩm ô nhiễm tác hại, thuốc men gây nghiện ngập lệ thuộc, ngôn ngữ văn chương nghệ thuật tuyên truyền dối trá độc hại, máy bay tầu chiến, xe tăng, và ngay cả kỹ thuật y khoa cứu giúp con ngừơi cũng thành vũ khí hóa vi quang- thông tin tiến bộ kết hợp giao lưu con người, trở thành guồng máy kiểm soát cai trị, theo dõi rình mò, nghe lén trộm cắp. Kể không hết! Và chúng ta choáng ngợp chiêm ngưỡng "công trình" của bọn chúng! Khuyến khích con cái, gia đình thân quen tham gia... nhập cuộc! Vô lợi bất tác.
Nền Nhân Bản: Lương Tâm và Trách Nhiệm Con Người của Chúng Ta Ở Đâu?
Có bao nhiêu người trên thế giới hôm nay biết và nhận thức được một sự kiện đương nhiên mà văn hào H.G. Wells từng khẳng định: "Quốc tịch thật sự của tất cả CHÚNG TA là NHÂN LOẠI" (Our true nationality is mankind.”-H.G. Wells (1886-1946).
Và như nhà thiên văn học phi hành gia Carl Sagan (1934-1996) đã nhận ra rằng quê hương của tất cả chúng ta là Cái Chấm Xanh Mờ Nhạt lơ lửng trong vũ trụ bao la vô tận kia?
Nhân loại này đã tăng đến hơn 7 tỉ cá nhân, đã trải qua không biết bao nhiêu đau khổ, không chỉ do thiên tai, thiên địa bất nhân, mà tàn bạo ngu xuẩn hơn, là do chính họ ngu xuẩn tạo ra cho chính họ một cách tự nguyện và áp đặt lên những người khác nhân danh những ảo thể như tổ quốc nhà nước với cái gọi là khế ước xã hội, và thượng đế, chúa trời.
Hàng chục ngàn năm qua, hết mô thức xã hội này đến mô thức xã hội kia; hết bản sắc văn hóa này đến bản sắc văn hóa khác; hết niềm tin thượng đế này đến tín lý thánh thần nọ ... tất cả đã không giải phóng con người mà đã cột buộc con người - từ đó tạo ra không biết bao nhiêu thảm cảnh- gây chia ly, chia rẽ, căm thù, tàn sát giữa con người, giữa những cá nhân cũng như giữa các cộng đồng nhóm người...
Hình như đau khổ tàn nhẫn từ thiên nhiên miên viễn bám chặt với thân phận sinh vật con người, sinh lão bệnh tử... chưa đủ làm họ thấm thía khổ đau, họ đã đẻ ra hết tổ quốc này, đến quốc gia kia, từ chế độ chính trị này, đến chế độ chính trị nọ- rồi hăm hở nối đuôi nhau, cắm đầu tiến hành hết cuộc chiến tranh này đến cuộc chiến xâm lược khác với những vũ khí càng ngày càng tàn diệt kinh khủng và chiến lược, chiến thuật càng ngày càng kinh tởm bất nhân.
Hàng bao năm qua, còn tồn đọng trong "sách sử"- Chúng ta kêu gào than khóc tố cáo "xâm lăng bành trướng" khi bị lấn chiếm, bị đô hộ nô lệ...Nhưng ca tụng vui mừng là "mở mang lãnh thổ bờ cõi", khi chúng ta đi lấn chiếm cướp đoạt, gây đau khổ tàn hại cho người khác!
Trong tổng số hàng tỉ cá nhân không hiểu biết ngu ngơ bán khai như thế, cũng đã xuất hiện trong từng giai đoạn của tiến trình sinh hoạt xã hội, những cá nhân vượt trội. Những cá nhân này đã khai mở một nền nhân bản và ý niệm chủ quyền tự do, bình đẳng trong hòa bình tương ái hình thành. Họ vận động và xả thân đấu tranh qua nhiều phương cách, thúc đẩy cả thế giới đổi thay tốt đẹp hơn. Những triết gia, tư tưởng gia tự do nhân bản, như Lão, Khổng, Phật, Jesu Nazareth, Socrates, Aristote v.v cùng nhau xuất hiện các nơi. Nối gót là những văn-thi hào cống hiến những tư tưởng, nét đẹp sáng tạo khai phóng của Con Người, cho Con Người.
Bên cạnh đó là những tận lực khám phá và sáng tạo những công trình khoa học trong mọi lãnh vực nhiên giới và nhân giới, nhằm cung ứng phương tiện vật chất phục vụ đời sống con người để giảm thiểu đau khổ trước khi từ bỏ "cõi người ta" này vĩnh viễn, như Bruno, Galileo, Pasteur, Koch, Nicolas Telsla, Albert Einstein...v.v
Sau thế kỷ 20, những tuyên bố "tiến bộ nhân bản" tưởng chừng đồng bộ như Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền đã khẳng định- và một cách nào đó, khiến chúng ta có cảm tưởng rằng hầu như tất cả chúng ta đã trưởng thành làm Con Người, một sinh động vật đi từ đơn bào tiến hóa qua thời gian miên tục, qua bao chặng đường đã biết tự thức, kiến tạo văn minh trong tình thương yêu nhau, trân trọng hòa bình..
Nhưng qua hàng chục ngàn năm, hãy nhìn lại hôm nay trong xã hội loài người chúng ta, trong chính mỗi bản thân, tâm tư chúng ta mà xét.
Những tên tàn độc sát nhân hàng loạt, cướp của, gây chiến tranh tang thương, được chúng ta biến thành anh hùng, trở thành thần tượng vĩ nhân của chúng ta. Chúng ta ghi dấu "lịch sử quốc gia" "nền văn minh nhân loại" bằng những chặng đường đẫm máu của những tên tuổi bạo ngược này. Trong khi nền Văn Minh của nhân loại, chính là những chặng đường nhận thức nhân bản và giao lưu trao đổi sáng tạo từ con người giữa con người chúng ta, nền Văn Minh mà chính những tên "vĩ nhân chính trị và quân sự" hằng tận lực ngăn chận giới hạn và phá hủy.
Chúng ta trân trọng, thần tượng những kẻ gian hại, phá hủy đời sống chính chúng ta hơn những ngừơi cống hiến cuộc đời họ phục vụ đời sống chúng ta.
Chúng ta trân trọng những tên sát nhân hàng loạt, và đồng lõa bằng sư im lặng trước những cuộc tru diệt những Con Ngừơi vận động tự do bình đẳng và hòa bình, những người hiến thân tố cáo tội ác.
Chúng ta chứng kiến và tham gia, trực tiếp hay gián tiếp, tiếp tay đầy ải, ám sát hoặc tiêu diệt bất cứ ai đứng ra kêu gọi thương yêu, chống áp bức đòi bình đẳng, chống chiến tranh kêu gọi hòa bình, Phật, Jesu, Khổng, Lão, Mahata Gandhi, Martin Luther King v.v tất cả đều bị ám sát, bắt bớ, giam cầm, hoặc hành hình man rợ- hoặc nếu sống sót đều bị trù dập cô lập trước sự dửng dưng làm ngơ của đại đa số chúng ta.
Nếu chúng ta, mỗi một cá nhân, chỉ cần vài phút bình tâm nhìn lại chính bản thân chúng ta, nhìn lại những tiện nghi lợi ích vật chất cũng như tinh thần, mà chúng ta đang tận hưởng, TẤT CẢ LÀ THÀNH QUẢ TÂM LỰC của những Con Người này, không phải của CHÍNH PHỦ, NHÀ NƯỚC, hay ĐẠI BẢN CÔNG TY hay thậm chí của ảo thể Thượng Đế "ban cho". Những thành quả sản sinh và xác định giá trị tinh thần và vật chất trong đời sống nhân loại chúng ta: tư tưởng bình đẳng, nhân quyền, tự do, nhân quyền, công lý - ngôn ngữ văn tự, âm nhạc, hội họa,văn chương- xây dựng kiến trúc, khoa học, y khoa, vật lý, hóa học, toán học, thông tin... v.v
Thay vì vậy, chúng ta trân trọng những kẻ gian manh đầu cơ tích trữ làm giầu- Những kẻ vay mượn hoặc lừa đảo trộm cắp những thành quả tâm lực sáng tạo của những Con Ngừoi kia, dùng thủ đoạn lưu manh lừa đảo, buôn bán, đầu cơ, để trở thành đại bản giầu có và quyền lực. Và chúng ta coi những kẻ này là những tấm gương, thần tượng cần noi theo bước đến.
Để làm giầu, giầu hiểu là cự phú đại bản, và để nắm quyền cao, chẳng có gì khó, chẳng cần trí tuệ thông minh và cái tâm phục vụ, mà chỉ cần lòng mê thích, hay lòng tham tiền, quyền. Thực hiện lòng mê thích tham lam này...chỉ cần thời cơ thủ đoạn. Và thủ đoạn tất phải bất nhân!
Chúng ta đã và đang chứng kiến bao nhiêu kẻ tầm thường bỗng chốc do thời cơ và thủ đoạn trở thành cự phú, đại gia, đại bản, thành chính trị gia, lãnh tụ, lãnh đạo...và trải đầy con đường đi đến "thành công" của những kẻ này, là đau khổ, mất mát, nước mắt, máu xương của không biết bao nhiêu nạn nhân khác ở nhiều cấp độ khác nhau- Trong đó, "có lẽ," có cả chúng ta và thân nhân chúng ta.
Nhưng để thành những Phật, Jesu, Khổng, Lão , hay gần với chúng ta hơn như Aritoste, Socrates, Galilei, Bruno, Faraday, Watts, Pasteur, Koch, Nicolas Tesla, Albert Einstein, Gandhi, Ernest Hemingway, KrisnaMurti, Leon Tolstoi, G,.Orwell v.v không thể do thời cơ hay thủ đoạn lừa đảo mà thành. Nó cần nhân tâm mẫn tiệp, trí tuệ, và ngay cả can đảm đứng thẳng và từ khước quyền lợi, sẵn sàng bảo vệ chủ quyền tự do, công lý và nhân phẩm con người. Vô lợi hiến tác.
Đó là lý do những kẻ say mê tài lực-quyền lực không hề ngần ngại bất chấp mọi thủ đoạn để đạt tiền và đoạt quyền, gây hỗn loạn khủng hoảng tàn hại đời sống của mọi người khác. Những giá trị tư tưởng bình đẳng, nhân quyền, tự do, nhân quyền, công lý - ngôn ngữ văn tự, âm nhạc, hội họa,văn chương- xây dựng kiến trúc, khoa học, y khoa, vật lý, hóa học, toán học... v.v Tất cả đều bị bọn tham mê quyền chính, tài lợi - (thương buôn và quyền lực chính trị quân đội) biến thành LỢI NHUẬN RIÊNG TƯ, VŨ KHÍ tàn hại nhân bản và tàn hại chính mỗi cá nhân chúng ta: thực phẩm ô nhiễm tác hại, thuốc men gây nghiện ngập lệ thuộc, ngôn ngữ văn chương nghệ thuật tuyên truyền dối trá độc hại, máy bay tầu chiến, xe tăng, và ngay cả kỹ thuật y khoa cứu giúp con ngừơi cũng thành vũ khí hóa vi quang- thông tin tiến bộ kết hợp giao lưu con người, trở thành guồng máy kiểm soát cai trị, theo dõi rình mò, nghe lén trộm cắp. Kể không hết! Và chúng ta choáng ngợp chiêm ngưỡng "công trình" của bọn chúng! Khuyến khích con cái, gia đình thân quen tham gia... nhập cuộc! Vô lợi bất tác.
Ngược lại, như Bruno, Galilei, Beethoven, Mozart, Leonado Vinci, Nicolas Telsla, Albert Einstein, Pasteur, v.v không bao giờ giầu có, quyền lực, không phải vì họ không biết cách, nhưng họ từ khước không làm. Họ, dĩ nhiên, phải CẦN TIỀN để sống như mọi ngừơi, nhưng không THÍCH, không MÊ, không THAM. Họ có thể có đời sống vật chất tươm tất, nhưng không giầu có quyền lực. Vì thời gian và năng lực của họ đã được tận dụng cho suy tư đam mê khám phá và sáng tạo phục vụ, còn đâu mà trằn trọc cho thủ đoạn quyền thế lợi nhuận riêng tư bất chính. Nhưng đại đa số chúng ta không trân trọng và hầu như không buồn biết đến. Thậm chí nếu có ai trong gia đình có ý hướng nối tiếp những thành quả giá trị phục vụ nhân loại này, chính chúng ta tìm đủ cách để ngăn cản làm nản lòng!
Hôm nay, nhìn lại những Chelsea Manning, Assange, Snowden v.v Hãy tự hỏi chúng ta có cảm kích những Con Ngừơi này chăng? Nếu có, Chúng ta đã làm những gì, dù nhỏ bé nhất, để tiếp ứng?
Và hãy lấy thí dụ thảm cảnh Phi Châu, Trung Đông, và bi kịch Gaza:
Ai cũng không chỉ ngầm hiểu mà biết rõ rằng Do Thái chủ đích đang tiêu diệt dần mòn người Palestine bẳng mọi thủ đoạn tàn bạo và ti tiện nhất. Nhưng tất cả hầu như quay mặt làm ngơ...thậm chí còn ủng hộ tiếp tay, bênh vực chống chế cho tội ác... vì giáo điều tín lý tôn giáo, định kiến chính trị riêng tư. Có chúng ta trong số này không?
Phải chăng chúng ta, nhân loại này đã từng đồng thuận đặt ra nguyên lý được công bố tại tòa án Nuremberg năm 1945:
“Mọi cá nhân đều có những bổn phận quốc tế vượt trên trách nhiệm tuân lệnh quốc gia. Vì thế những cá nhân công dân có bổn phận phải vi phạm luật quốc gia để ngăn chặn những tội ác chống hòa bình và nhân bản xảy ra” The principle declared at Nuremberg in 1945: “Individuals have international duties which transcend the national obligations of obedience. Therefore individual citizens have the duty to violate domestic laws to prevent crimes against peace and humanity from occurring.”
Và Sarah Harrison, một phụ nữ "bình thường" đã nói những lời xúc động:
"Khi những Công dân tố cáo bước ra công khai, chúng ta cần phải đấu tranh cho họ, để những người khác được khích lệ. Khi họ bị bịt miệng, chúng ta phải là tiếng nói của họ. Khi họ bị săn đuổi, chúng ta phải là lá chắn che chở họ. Khi họ bị nhốt biệt tăm, chúng ta phải giải cứu họ. Thông báo Sự Thật đến cho chúng ta không phải là một tội phạm. Đấy là những dữ liệu của chúng ta, thông tin của chúng ta, lịch sử của chúng ta. Chúng ta phải đấu tranh để làm chủ nó. Lòng Can Đảm Lan Truyền"- Sarah Harrison (When whistleblowers come forward we need to fight for them, so others will be encouraged. When they are gagged, we must be their voice. When they are hunted, we must be their shield. When they are locked away, we must free them. Giving us the truth is not a crime. This is our data, our information, our history. We must fight to own it. Courage is contagious.- Sarah Harrison.)
Xin tự hỏi mỗi cá nhân chúng ta đã thực hiện được ở mức nào? Đến đâu? Những điều giá trị chúng ta đang thụ hưởng từ bao tâm lực đấu tranh của bao Con Người đi trước và đang đi trước mặt chúng ta hôm nay?
Nhân Chủ,
NKPTC

Mừng đảng rồi mới mừng xuân
Mừng vui đất nước có ngày hôm nay
Hoàng Trường biển đảo nước ta
Mừng đảng dâng đất cho nhà nước Hoa
Dân ta lên tiếng kêu than
Mừng xuân cướp đất giết dân nước mình
Đoàn viên đất nước hôm nay
Mừng vui đất nước sớm ngày Việt Trung
KN

Montag, 28. Januar 2019

Bàn về Tổ Quốc hay Quốc gia


Nói theo ngôn ngữ của Hồ Chí Minh, chiến lược bảo vệ chủ nghĩa xã hội thế giới của Bộ Chính trị Đảng CSVN thời điểm 1990 là Trung Quốc sẽ thay thế Liên Xô để làm “Tổ quốc thứ hai” của người cộng sản Việt Nam. Nhưng từ năm 1950 Trung Quốc đã không còn tin vào “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” của Liên Xô. Và sau khi thành công với bốn hiện đại hoá, Trung Quốc trở thành một ác quỉ ở Á châu.
Hậu quả của cái ảo tưởng ôm lấy một con ác quỉ để làm chỗ dựa vững chắc cho cách mạng Việt Nam và chủ nghĩa xã hội thế giới đã đem lại bao nhiêu thảm hoạ cho dân tộc Việt Nam. Với thái độ hèn nhát thần phục Bắc Kinh, Đảng CSVN đã mở đường cho Trung Quốc ào ạt chiếm đất chiếm biển của Việt Nam qua những hiệp định phân chia biên giới, hiệp định Vịnh Bắc Bộ năm 2000, và cuộc xâm lăng quân sự trên biển Đông Nam Á để chiếm Hoàng Sa và Trường Sa. Trung Quốc trắng trợn bắn giết ngư phủ Việt Nam ngoài khơi Quảng Nam, Quãng Ngãi, thiết lập tô giới Bauxite tại Tây Nguyên, khai thác hàng ngàn hécta rừng ở các tỉnh biên giới, và ngang nhiên thiết lập các làng mạc Trung Quốc tại Việt Nam.
Đã đến lúc người yêu nước phải vứt bỏ khái niệm “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” để trở về với Tổ quốc Việt Nam và phục hoạt văn hoá dân tộc. Phải dứt khoát xác định không có Tổ quốc nào đứng trên Tổ quốc Việt Nam, và Tổ quốc Việt Nam phải trên hết.
Đối với người dân Việt Nam chỉ có một Tổ quốc duy nhất, đó là Tổ quốc Việt Nam. Không có cái gì gọi là “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, “Tổ quốc Liên Xô”, “Tổ quốc phong kiến”, hay “Tổ quốc của giai cấp tư sản”. Tổ quốc Việt Nam là Tổ quốc của mọi giai cấp, kể cả giai cấp tư sản hay vô sản. Tất cả các khái niệm Tổ quốc khác đều là bịp bợm. Cái gọi là “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” hiện nay chỉ là vỏ bọc của “Đại Hán thiên triều chủ nghĩa” của Trung Quốc để cướp đất cướp biển và triệt tiêu văn hoá của Việt Nam.
Bàn về khái niệm “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” của người cộng sản Việt Nam
Để kỷ niệm 1000 năm Thăng Long
Tại sao phải đặt lại vấn đề “Tổ quốc”
“Tổ quốc” là một khái niệm rất quen thuộc trong ngôn ngữ Việt Nam. Đại tự điển tiếng Việt[1] định nghĩa “Tổ quốc” là “Đất nước, gắn liền với bao thế hệ ông cha, tổ tiên của mình: xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Tổ quốc Việt Nam của chúng ta.”
Vấn đề tưởng như rất đơn giản nhưng lại không đơn giản!
Từ khi chủ nghĩa cộng sản Mác-Lênin du nhập vào Việt Nam, khái niệm “Tổ quốc” được hiểu một cách hoàn toàn khác với lối hiểu thông thường.
Chủ tịch Hồ Chí Minh xác định khái niệm “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” như sau:
Từ khi Đảng Cộng sản Đông Dương thành lập, nhân dân Việt Nam ta luôn hướng về Liên Xô, đất nước của Lênin vĩ đại và coi Liên Xô là Tổ quốc của cách mạng, Tổ quốc thứ hai của mình[2].
Quan điểm này được những người cộng sản Việt Nam coi là nền tảng tư tưởng Hồ Chí Minh về Tổ quốc xã hội chủ nghĩa.
Trong truyền thống đó, ông Nguyễn Phú Trọng, GS TS Ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, nhận định về khái niệm “Tổ quốc” như sau:
Khái niệm bảo vệ Tổ quốc cũng được xác định đầy đủ hơn: bảo vệ Tổ quốc không chỉ là bảo vệ lãnh thổ, biên giới, hải đảo, vùng trời, vùng biển mà còn là bảo vệ chế độ xã hội chủ nghĩa, bảo vệ thành quả cách mạng, bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân; bảo vệ kinh tế, văn hóa dân tộc, bảo vệ sự nghiệp đổi mới…[3]
Vì Nguyễn Phú Trọng là nhân vật quan trọng trong giới lãnh đạo Đảng CSVN, chúng ta cần giải mã và làm sáng tỏ khái niệm “Tổ quốc” mà Hồ Chí Minh đã rao truyền; đồng thời xét đến những hệ lụy từ việc định nghĩa “Tổ quốc” mà không có “ông cha, tổ tiên của mình” qua khái niệm “bảo vệ Tổ quốc” đã được “xác định đầy đủ hơn” của Nguyễn Phú Trọng.
Khái niệm “Tổ quốc” của người cộng sản
Trong Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản Marx tuyên bố là “người vô sản không có tổ quốc”.[4] Nhưng sau Cách mạng tháng Mười năm 1917, dưới sự lãnh đạo của Lenin, Đảng Cộng sản thiết lập chính thể Sô-viết tại Nga, và Lenin đã bổ sung ý niệm “người vô sản không có tổ quốc” của Marx bằng khái niệm “tổ quốc xã hội chủ nghĩa”. Có nghĩa là từ khi có Cách mạng tháng Mười, người vô sản mới có được “Tổ quốc”, đó là Liên Xô.
Lenin giải thích khái niệm Tổ quốc như sau:
Tổ quốc là một sản phẩm cần thiết, và mô hình không tránh được, trong thời đại phát triển xã hội của giai cấp tư sản. Giai cấp công nhân không thể lớn mạnh, không thể trưởng thành, không thể tập trung sức mạnh, trừ khi “họ xây dựng họ thành một “Tổ quốc”, mà không trở thành dân tộc [national] (dù không phải theo ý nghĩa của giai cấp tư sản).[5]
Tổ quốc xã hội chủ nghĩa theo Lênin là tổ quốc của người vô sản ở khắp nơi trên thế giới, không gắn liền với đất đai của tổ tiên cha ông và không chấp nhận sự tồn tại của các giai cấp khác trong xã hội.
Theo trung tướng PGS, TS Nguyễn Tiến Bình thì:
Thắng lợi vĩ đại của Cách mạng Tháng Mười đã dẫn đến sự ra đời của Tổ quốc XHCN – một Tổ quốc kiểu mới trong lịch sử nhân loại được đặc trưng bởi chế độ xã hội XHCN, trong đó giai cấp công nhân và nhân dân lao động làm chủ xã hội đồng thời làm chủ Tổ quốc.[6]
Tổ quốc xã hội chủ nghĩa này đã phủ định khái niệm Tổ quốc kiểu cũ, là loại Tổ quốc của giai cấp tư sản luôn luôn gắn đất nước, gắn liền với bao thế hệ ông cha, tổ tiên của mình.
Mâu thuẫn về “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa”
Trung thành với hai tổ quốc không phải là điều khó. Khó là khi quyền lợi của hai tổ quốc đó mâu thuẫn với nhau.
Trường hợp mâu thuẫn giữa Liên Xô và Trung Quốc là một bài học đáng để ý.
Sau khi cướp chính quyền ở lục địa Trung Hoa, Mao sớm hiểu rõ khái niệm “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” của Liên Xô chỉ là cái bánh vẽ. Mao thấy được âm mưu của Liên Xô dựa vào khối XHCN để trở thành một đế quốc mới. Do đó, Mao không ngần ngại vứt khái niệm “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” của Lenin vào sọt rác, quay ra chống lại Liên Xô và tố cáo Liên Xô theo chủ nghĩa Sô-vanh nước lớn để áp chế các nước nhỏ. Mâu thuẫn giữa hai nước đàn anh XHCN đã đưa đến những đụng độ biên giới đẫm máu từ 1959 và kéo dài cho đến ngày tàn của Liên Xô năm 1991.
Trường hợp của Đảng CSVN và Trung Quốc cũng là một bài học đáng để ý.
Trong thời gian tranh chấp giữa Trung Quốc và Liên Xô, do nhu cầu tiếp nhận viện trợ của cả Liên Xô và Trung Quốc để phục vụ chiến tranh nên Đảng CSVN phải cố gắng đi dây giữa hai lằn đạn, thân thiện với cả hai bên cho đến khi chiến tranh chấm dứt.
Sau năm 1975, Đảng CSVN quyết định đi hẳn vào quĩ đạo Liên Xô và quay mặt chống Trung Quốc. Hậu quả là Việt Nam bị sa lầy vào chiến trường Campuchia khi Trung Quốc gia tăng viện trợ cho Pol Pot để chống lại tập đoàn Hunsen do Việt Nam bảo hộ. Đồng thời Trung Quốc mở cuộc chiến biên giới Việt-Trung năm 1979, để dạy cho Đảng CSVN một bài học về thái độ phản trắc của Việt Nam.
Tái xây dựng “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” sau khi Liên Xô sụp đổ
Sự phá sản toàn diện của Liên Xô năm 1991 là một biến cố bất ngờ đối với Đảng CSVN.
Trong những giây phút hấp hối của Tổ quốc xã hội chủ nghĩa Liên Xô, Đảng CSVN đã tìm đến kẻ cựu thù là Trung Quốc để tìm cách bảo vệ Tổ quốc xã hội chủ nghĩa. Trong buổi họp của Bộ Chính trị ngày 10/4/1990 với sự hiện diện của Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh, Đào Duy Tùng, Đồng Sĩ Nguyên, Đảng CSVN đã thấy rằng con đường duy nhất để cứu vãn tổ quốc xã hội chủ nghĩa là phải liên kết với Trung Quốc.[7]
Nhưng làm thế nào Đảng CSVN có thể liên kết với Trung Quốc với một hiến pháp ghi đích danh Trung Quốc là kẻ thù của dân tộc? Xin thưa, phải tự tạo ảo tưởng.
Cái ảo tưởng đó được Trần Quang Cơ, cựu Thứ trưởng Ngoại giao, giải thích như sau:
Ta đã tự tạo ra ảo tưởng là Trung Quốc sẽ giương cao ngọn cờ CNXH, thay thế cho Liên Xô làm chỗ dựa vững chắc cho cách mạng Việt Nam và chủ nghĩa xã hội thế giới.[8]
Nói theo ngôn ngữ của Hồ Chí Minh, chiến lược bảo vệ chủ nghĩa xã hội thế giới của Bộ Chính trị Đảng CSVN thời điểm 1990 là Trung Quốc sẽ thay thế Liên Xô để làm “Tổ quốc thứ hai” của người cộng sản Việt Nam. Nhưng từ năm 1950 Trung Quốc đã không còn tin vào “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” của Liên Xô. Và sau khi thành công với bốn hiện đại hoá, Trung Quốc trở thành một ác quỉ ở Á châu.
Hậu quả của cái ảo tưởng ôm lấy một con ác quỉ để làm chỗ dựa vững chắc cho cách mạng Việt Nam và chủ nghĩa xã hội thế giới đã đem lại bao nhiêu thảm hoạ cho dân tộc Việt Nam. Với thái độ hèn nhát thần phục Bắc Kinh, Đảng CSVN đã mở đường cho Trung Quốc ào ạt chiếm đất chiếm biển của Việt Nam qua những hiệp định phân chia biên giới, hiệp định Vịnh Bắc Bộ năm 2000, và cuộc xâm lăng quân sự trên biển Đông Nam Á để chiếm Hoàng Sa và Trường Sa. Trung Quốc trắng trợn bắn giết ngư phủ Việt Nam ngoài khơi Quảng Nam, Quãng Ngãi, thiết lập tô giới Bauxite tại Tây Nguyên, khai thác hàng ngàn hécta rừng ở các tỉnh biên giới, và ngang nhiên thiết lập các làng mạc Trung Quốc tại Việt Nam.
Vài suy nghĩ
1. Từ “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” đến “Đề cương văn hoá” 1943
“Đề cương văn hoá” năm 1943 là văn kiện quan trọng đầu tiên của Đảng CSVN do Trường Chinh soạn thảo và được coi là kim chỉ nam định hướng cho cuộc cách mạng xã hội tại Việt Nam dưới “ánh sáng” của tư tưởng Mác-Lênin. Luận về Tính chất của nền văn hóa mới Việt-nam, Trường Chinh viết như sau:
Văn hóa mới V. N. do đảng C. S. Đ. D. lãnh đạo chủ trương chưa phải là văn hóa xã hội chủ nghĩa hay văn hóa Xô-viết (như văn hóa Liên xô chẳng hạn)[9]
Cụm từ chưa phải là phải được hiểu là tình trạng chưa thành hình của một cái gì sẽ thành trong tương lai. Văn hoá mới là khởi điểm và văn hoá Sô-viết là đích đến. Ở đây Trường Chinh xác định rằng nền văn hoá mới của Việt Nam do Đảng Cộng sản Đông Dương lãnh đạo là sẽ trở thành văn hoá Sô-viết trong tương lai.
Để đảm bảo quá trình này, theo Trường Chinh, “Văn hóa mới V. N. là một thứ văn hóa có tính chất dân tộc về hình thức và tân dân chủ về nội dung.”[10]
Trong khi người Việt chưa biết hình dáng của văn hoá tân dân chủ như thế nào mà Đảng CSVN đã định hướng lấy văn hoá dân tộc làm bình phong cho một thứ văn hoá mới thì quả lả một cuộc phiêu lưu để xoá sổ văn hoá dân tộc. Tâm thức nô lệ văn hoá ngoại bang bắt nguồn từ đây.
Hậu quả của tâm thức nô lệ này là văn hoá dân tộc vốn đã bị xâm thực bởi văn hoá Liên Xô trước đây, đang bị bào mòn bởi văn hoá Trung Quốc dưới nhãn hiệu văn hoá xã hội chủ nghĩa hay tân dân chủ. Điều này giải thích tại sao kỷ niệm 1000 năm Thăng Long của dân Việt năm 2010 mang đậm tính chất văn hoá Trung Quốc.
2. Việt điểu sào nam chi
Khi bàn về câu chuyện “Không quên cái cũ”, Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc trong Cổ học tinh hoa viết như sau:
Ôi! Cáo chết ba năm quay đầu về núi, con người ta, dù cho lông bông xiêu bạt đến thế nào, còn có chút tâm tình cũng không sao quên được gốc tích xứ sở mình. “Hồ mã tê bắc phong, Việt điểu sào nam chi”. Con ngựa rợ Hồ (phía bắc nước Tàu) thấy gió bắc còn cất tiếng kêu, con chim đất Việt (phía nam nước Tàu) chọn cành nam mới chịu làm tổ, huống chi là người mà lại quên được nguồn gốc ư.[11]
Tổ quốc là gốc tích xứ sở mình, gắn liền với đất nước của ông bà tổ tiên mình. Chim Việt thì đậu cành nam. Nhà cách mạng Phan Bội Châu lấy hiệu là Sào Nam để nói lên tấm lòng suốt đời hướng về tổ quốc Việt Nam của ông. Cáo, ngựa, chim còn biết nhớ đến nguồn gốc huống chi là con người.
Thế nhưng trong bản di chúc để lại cho hậu thế, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã viết như sau:
Vì vậy tôi để sẵn mấy lời này, phòng khi tôi sẽ đi gặp cụ Các Mác, cụ Lênin và các vị cách mạng đàn anh khác, thì đồng bào cả nước, đồng chí trong Đảng và bầu bạn khắp nơi đều khỏi cảm thấy đột ngột.[12]
Ước muốn đi gặp cụ Các Mác, cụ Lênin khi chết là ước mơ chính đáng của người cộng sản. Nhưng lịch sử dân tộc sẽ phán xét Hồ Chí Minh để xem ông coi Tổ quốc nào là quan trọng. Đồng thời lịch sử sẽ xét xem mục đích cuộc đời cách mạng của ông là đem lại sự giàu có thịnh vượng và hạnh phúc cho Tổ quốc Việt Nam như Minh trị Thiên hoàng đã làm cho Nhật Bản, hay đem máu xương của thanh niên Việt Nam phục vụ cho Tổ quốc xã hội chủ nghĩa dưới ngọn cờ dân tộc.
Kết luận
Sau khi thoát ra khỏi chế độ thực dân của Pháp, dân tộc Việt lại bắt đầu một giai đoạn vong thân với những khái niệm mơ hồ về Tổ quốc và văn hoá dân tộc.
Đã đến lúc người yêu nước phải vứt bỏ khái niệm “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” để trở về với Tổ quốc Việt Nam và phục hoạt văn hoá dân tộc. Phải dứt khoát xác định không có Tổ quốc nào đứng trên Tổ quốc Việt Nam, và Tổ quốc Việt Nam phải trên hết.
Đã đến lúc người Việt Nam chân chính trong đảng hay ngoài đảng phải dứt khoát vứt “Đề cương văn hoá” của Trường Chinh vào sọt rác vì nó chính là nọc độc hủy hoại văn hoá Việt Nam, nô lệ hoá văn hoá Việt Nam suốt 65 năm nay bằng văn hoá ngoại bang. Không có thứ văn hoá tân dân chủ hay xã hội chủ nghĩa nào có thể thay thế được văn hoá ngàn đời của dân tộc Việt Nam.
Chỉ có một cuộc cách mạng chân chính duy nhất mà dân tộc Việt Nam ước mơ từ hơn một thế kỷ qua, đó là cuộc cách mạng phục hưng dân tộc và phục hoạt văn hoá để đưa dân tộc Việt Nam cất cánh ở thế kỷ 21.
Phải dứt khoát xác định, ngoài nhân dân Việt Nam, không có một ngoại bang nào là chỗ dựa vững chắc cho cách mạng Việt Nam. Chỉ có những cuộc cách mạng phản dân tộc mới phải dựa vào sức mạnh của ngoại bang và kẻ thù truyền kiếp của dân tộc.
Đối với người dân Việt Nam chỉ có một Tổ quốc duy nhất, đó là Tổ quốc Việt Nam. Không có cái gì gọi là “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, “Tổ quốc Liên Xô”, “Tổ quốc phong kiến”, hay “Tổ quốc của giai cấp tư sản”. Tổ quốc Việt Nam là Tổ quốc của mọi giai cấp, kể cả giai cấp tư sản hay vô sản. Tất cả các khái niệm Tổ quốc khác đều là bịp bợm. Cái gọi là “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” hiện nay chỉ là vỏ bọc của “Đại Hán thiên triều chủ nghĩa” của Trung Quốc để cướp đất cướp biển và triệt tiêu văn hoá của Việt Nam.
Khi có mâu thuẫn với các nước khác, người Việt phải đứng trên lập trường của dân tộc Việt để giải quyết mọi vấn đề liên quan đến lợi ích và quyền lợi của dân tộc.
Chỉ có lúc đó, Việt Nam mới thực sự có độc lập chính trị và bảo toàn được đất nước và phục hưng được nền văn hoá của tổ tiên, cha ông để lại.
Chỉ có lúc đó, vấn đề Biển Đông, Hoàng Sa – Trường Sa mới được giải quyết thỏa đáng.
Nguyễn Xuân Phước

Khi đảng độc tài cộng sản Việt Nam đánh tráo khái niệm. Yêu tổ quốc là yêu xã hội chủ nghĩa có nghĩa là yêu đảng độc quyền cai trị. Công dân đừng lo sợ sự bóc lột lẫn nhau, đã có nhà nước lo toàn quyền bóc lột công dân ngay cả quyền làm người.

Khóc đi cho đời bớt khổ
Cười lên cho thấy đời toàn bất công
Tuyên truyền định hướng dân ta
Độc tài dân chủ còn gì hay hơn
Độc trị độc đảng độc quyền
Cái đuôi chủ nghĩa bán quyền dân ta
Bán ngay luôn cả giang sơn
Hoàng Trường biển đảo Việt Nam nước mình
Một lần tiếng khóc giang sơn
Làm người chí hướng đấu tranh làm người
Mặc cho đàn áp như mưa
Làm người không thể ngồi im đứng nhìn
Tự do dân chủ cho mình
Đa nguyên xã hội là quyn công dân
Tổ quốc không phải riêng ai
Cười lên một tiếng xoá đời bất công


KN

Samstag, 26. Januar 2019

ĐA ĐẢNG LÀ LOẠN - 1 LUẬN ĐIỆU XẢO TRÁ

Lê Hoàng
ĐA ĐẢNG LÀ LOẠN - 1 LUẬN ĐIỆU XẢO TRÁ
Mời các bạn đọc toàn bộ bài viết dưới đây để biết đc 1 Ba Lan đã thoát khỏi độc tài cộng sản trong ôn hoà; và bầu cử tự do vẫn có đảng cộng sản tham gia sau khi đa đảng như thế nào... Cùng với việc từ khi có dân chủ - đa đảng đất nước Ba Lan đã đi lên ra sao
Phong trào tranh đấu liên tục với nhiều hy sinh, tổn thất của công nhân toàn Ba Lan dưới sự lãnh đạo của Công đoàn Đoàn Kết, đã buộc nhà nước cộng sản Ba Lan phải ngồi vào bàn đàm phán. Công đoàn Đoàn Kết được hợp pháp hoá và phía cộng sản chấp nhận bầu cử tự do có giới hạn: 65 % số ghế trong quốc hội chuyển tiếp là của phe cộng sản, 35% còn lại sẽ thông qua bầu cử hoàn toàn tự do.
Tiến trình bầu cử được diễn ra trong hai giai đoạn, vào ngày 4 và 18/06/1989. Những người cộng sản vận động tranh cử trong trạng thái lúng túng, vụng về. Họ đã bị thất bại thảm hại. Ngoài số ghế được ấn định 65%, họ không giành thêm được một ghế nào. Với 100 chỗ thì Công Đoàn Đoàn Kết chiếm 99, một chỗ còn lại là của ứng viên độc lập. Một mô hình nhà nước do nhật báo Gazeta Wyborcza đề xướng: “Tổng thống của các anh (Đảng Cộng Sản), Thủ tướng của chúng tôi (CĐĐK)”, được thực hiện. Ngày 12/09/1989, chính phủ liên minh Cộng sản - Công đoàn Đoàn Kết được thành lập thông qua biểu quyết của quốc hội với số phiếu 402/415, do thủ tướng không cộng sản T. Mazowiecki đứng đầu. Phe cộng sản với tổng thống W. Jaruzelski, Bí thư thứ nhất (tổng bí thư) Đảng Công nhân Thống nhất Ba Lan (PZPR) tức đảng CS Ba Lan, nắm hai bộ quan trọng nhất: Quốc phòng và Nội vụ.
Vào thời điểm nóng bỏng trên, tại Hà Nội đã có nhiều cuộc mít tinh của Việt Nam ủng hộ Ba Lan xã hội chủ nghĩa, chống lại lực lượng "phản cách mạng" Công đoàn Đoàn Kết.
Thành phố Hồ Chí Minh (TP HCM) cũng có ý định tổ chức một cuộc mít tinh với tinh thần tương tự.
Nhiều cán bộ đảng viên thầm thì: Ba Lan mất nước rồi!
Vào thời điểm đó tôi đang làm việc cho Tổng lãnh sự quán (TLSQ) Ba Lan tại thành phố HCM. Tôi đã thông báo cho Sở Ngoại Vụ TP HCM rằng, đại diện TLSQ Ba Lan sẽ không tham dự cuộc mít tinh ấy.
Ông lãnh sự M.Ch. đã rất ngạc nhiên với sáng kiến của chính quyền Việt Nam và nói với tôi: “Người Việt nghĩ Ba Lan mất nước là nghĩa thế nào? Đất nước Ba Lan luôn luôn là Ba Lan và Ba Lan là trường tồn. Chỉ có người lãnh đạo nó thay đổi mà thôi”.
Đánh đồng khái niệm Đảng hay ý thức hệ Xã hội Chủ nghĩa với khái niệm Tổ quốc/Đất nước là một hành vi không trong sáng nếu không nói là thiếu lương thiện, trí trá. Đúng như ông lãnh sự Ba Lan nhận xét. Và cũng vì vậy, TP HCM đã không có một cuộc mít tinh nào để “ủng hộ” Ba Lan!
Như đã nói ở trên, trước tình hình mới, Đảng Cộng Sản Ba Lan (PZPR)) đại hội phiên cuối cùng vào ngày 27/01/1990 và tuyên bố giải tán.
Từ ngày 17/10/1997, Hiến pháp Ba Lan mới của Cộng Hoà Ba Lan ra đời, trong đó có điều khoản cấm các hoạt động và tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản, đặt chủ nghĩa cộng sản ngang hàng với chủ nghĩa Nazi và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc.
Tuy nhiên, từ bỏ ý thức hệ cộng sản, hoạt động theo xu hướng dân chủ xã hội (như nhiều đảng cánh tả khác đang cầm quyền tại Tây Âu), những người cựu cộng sản Ba Lan đã khôn ngoan nắm bắt cơ hội của chính thể chế dân chủ. Đồng thời với việc giải tán ĐCS, họ đã thành lập ngay đảng Xã hội Dân chủ Cộng hoà Ba Lan - SdRP (29/01/90) do A. Kwasniewski, đã từng giữ chức bộ trưởng Thanh niên và Thể thao thời Cộng sản, làm thủ lĩnh, ở tuổi xáp xỉ 40. Một thời gian sau đó, SdRP nhanh chóng thống nhất các lực lượng cánh tả để trở thành Liên minh Cánh tả Dân chủ (SLD) và tranh cử ngay vào quốc hội.
Sau 44 năm dưới chế độ cộng sản toàn trị, cuộc tổng tuyển cử tự do đầu tiên được tiến hành: bầu tổng thống vào tháng 09/1990 và quốc hội vào ngày 27/10/1991. Lech Walesa, thủ lĩnh CĐĐK trúng cử tổng thống, lực lượng cánh hữu và Công đoàn Đoàn kết nắm đa số phiếu quốc hội.
Gánh nợ nước ngoài do chính quyền cộng sản để lại khoảng gần 45 tỷ đô la. Các tổ hợp tài chính - ngân hàng phương Tây thuộc Câu lạc bộ Paris và London đã xoá ngay cho Ba Lan dân chủ một nửa.
Trừ một vài người lãnh đạo cao cấp cộng sản phải ra toà để trả lời về trách nhiệm của họ đối với việc ra lệnh đàn áp công nhân, làm chết người trong một số cuộc biểu tình trước đây, đảng SLD, mà bao gồm chủ yếu những người cựu cộng sản, qua nhiều thăng trầm, lúc lên voi lúc xuống chó, vẫn là một lực lượng chính trị lớn trong xã hội Ba Lan hiện nay.
Trong 16 năm vừa qua, đảng Liên Minh Cánh tả Dân chủ - SLD đã hai lần vượt qua Công đoàn Đoàn Kết và các đảng cánh hữu khác, giành được số phiếu cao nhất (trên 40%). SLD đã liên minh với một vài đảng khác, cầm quyền trong hai nhiệm kỳ 1993 -1997 và 2001 - 2005. Còn ông A. Kwasniewski, chỉ 5 năm sau, ngày 19/11/1995, đã đánh bại huyền thoại Công đoàn Đoàn Kết Lech Walesa, nắm chức tổng thống Ba Lan suốt hai nhiệm kỳ, 10 năm, từ 1996 – 2005. Chính ông là người đã xin lỗi toàn dân Ba Lan về những sai lầm và tội ác mà chế độ cộng sản đã gây ra cho Ba Lan. Chính ông là người đã ký Hiến pháp năm 1997, loại bỏ chủ nghia cộng sản ra khỏi đời sống chính trị - xã hội của Ba Lan.
Cả nước Ba Lan hiện nay có hơn 80 đảng phái chính trị của mọi khuynh hướng, tuy nhiên thường chỉ từ 4 đến 5 đảng lọt vào quốc hội. Tranh chấp quyền lãnh đạo trên sân khấu chính trị giữa các đảng lúc nào cũng quyết liệt, thậm chí trong nội bộ các đảng (cả cánh Hữu lẫn cánh Tả) chia rẽ, đấu đá nhau gay gắt, nhưng đất nước luôn luôn ổn định và phát triển kinh tế nhịp nhàng.
Trong một thể chế mà thắng hay bại trong “cuộc chiến” giữa các đảng do lá phiếu của người dân quyết định thì chẳng bao giờ có một sự “loạn” nào như nhiều người vẫn nguỵ biện cho thể chế đa đảng (nếu có) ở VN. Khi có thông tin tự do, nhiều chiều và biết rằng lá phiếu của mình có hiệu lực, người dân sẽ có đủ cơ sở so sánh chương trình của các đảng và sáng suốt lựa chọn người lãnh đạo cho đất nước theo quan điểm của riêng mình.
Không hiểu rõ bản chất của thể chế dân chủ, có luận điệu cho rằng một thể chế đa nguyên chưa phù hợp với Việt Nam khi dân trí còn thấp. Đây chỉ là sự biện hộ xào trá cho tư duy ù lì, bảo thủ, cố tình cắn giữ quyền lực và đặc lợi của một thiểu số cầm quyền trong ĐCSVN. Giống như người ta nói: không xuống nước thì chẳng bao giờ biết bơi. Tại sao ĐCSVN bắt dân đứng mãi ở trên bờ? Nếu cho mình là "đỉnh cao của trí tuệ", là "đội quân tiên phong của dân tộc" thì ĐCSVN hãy can đảm thử sức xem trời cao, đất thấp ra sao qua một cuộc bầu cử tự do. Đã hèn kém, sợ mất ngai vàng thì đừng bao giờ cao ngạo, trâng tráo coi thường trí tuệ quần chúng mà rêu rao rằng dân trí thấp. Chỉ có "quan trí" của tập lãnh đạo ĐCSVN Việt Nam là thấp kém và hủ lậu mà thôi.
Không là "một tấm gương tày đình", ngược lại, Ba Lan cho ta một tấm gương sáng: những người cộng sản Ba Lan đã rất thức thời trước sự tranh đấu và đòi hỏi dân chủ của nhân dân. Họ biết đặt quyền lợi của dân tộc trên quyền lợi của đảng. Họ thật sự lột xác, chứ không thay đổi nửa vời theo kiểu đối phó, và đã góp phần đưa Ba Lan vào một tương lai tốt đẹp, dân tộc không bị đổ máu mà họ vẫn giữ được quyền lợi bình đẳng trong việc tranh quyền chấp chính.
Trong dự thảo một nghị quyết của quốc hội về vấn đề quá khứ, mới đây thôi, trong tháng 12/2005, những người cựu cộng sản Ba Lan trong đảng SLD đã viết: “Quốc hội Ba Lan tỏ lòng thương tiếc và tưởng nhớ đến những người Ba Lan – những nạn nhân của sự truy bức, đàn áp chỉ vì họ muốn thực hiện ước mơ cho một Ba lan dân chủ và tự do. (…) Kinh nghiệm của quá khứ là bài học cho những người cầm quyền và xã hội rằng, bằng bạo lực không những không hạn chế được nhân quyền, tự do của công dân, mà cũng không thể giải quyết được các vấn đề cơ bản của nhà nước”. (Nhật báo Ba Lan, Gazeta Wyborcza 16/12/2005).
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
BA LAN ĐÃ THAY DA ĐỔI THỊT NHƯ THẾ NÀO SAU KHI ĐA ĐẢNG?
Libya, Ai Cập mới có vài tháng thay đổi thôi, chưa kết luận đc gì, những kẻ lấy cái hiện tại của 2 nước này (tức là hậu quả sau bao nhiêu năm từ nền độc tài ngày trước) ra để mà già mồm bảo vệ cho chế độ độc đảng rất là khôn lõi
Ko phải đa đảng là cây đũa thần để mà biến những điều tồi tệ thành tốt đẹp ngay được, cái gì cũng cần phải có lộ trình.... và đa đảng xây dựng 1 nền tảng cạnh tranh và phát triển trong tự do và công bằng khác với ô dù và COCC của độc đảng
Ba Lan mới thay đổi những năm 90 thì họ cũng như Lybia, Ai Cập ngày nay vậy đó... Hãy xem Ba Lan sau khi đa đảng thì họ đã làm đc những gì nhé
Trong 16 năm xây dựng thể chế dân chủ, Ba Lan đã trở thành thành viên của NATO (Hiệp ước Quận sự Bắc Đại Tây dương) vào ngày 12/03/1999, về an ninh, thoát khỏi áp lực nhiều thế kỷ nay từ phía Nga. Từ năm 2004, Ba Lan là thành viên Liên hiệp Âu châu (EU), thực sự có tiếng nói chủ quyền và trọng lượng của một quốc gia độc lập, bình đẳng trước mọi đối tác. Trong kế hoạch tài khoá 2006 – 2013 của EU, Ba Lan đã đe doạ dùng quyền phủ quyết buộc EU phải nhân nhượng, Ba Lan được hưởng xấp xỉ 60 tỷ Euro cho xây dựng cơ sở hạ tầng, tức là khoảng 9 tỷ đô la/năm - bằng tổng số đầu tư nước ngoài vào Ba Lan trong năm cao nhất! - (cho một nước với diện tích gần tương đương VN và dân số chỉ 38,1 triệu). Người dân Ba Lan đi lại 25 nước châu Âu không cần thị thực, có thể tự do học tập, làm việc không cần giấp phép và hưởng mọi quyền lợi an sinh xã hội tại Anh, Thụy Điển, Na Uy, Ai len và nhiều nước khác của EU trong thời gian tới. Đấy là chưa kể các chương trình viện trợ của Mỹ và NATO cho Ba Lan, đặc biệt trong lĩnh vực hiện đại hoá quân đội.
Theo tạp chí bình luận kinh tế nổi tiếng The Economist (số 1/2006), tổng thu nhập quốc dân (Gross National Product) của Ba Lan trong năm 2006 sẽ đạt 315 tỷ đô la (so với VN, 57 tỷ - cũng theo The Economist), tức là tăng gấp đôi trong vòng 16 năm.
Ba Lan đang đứng trước cơ hội thăng tiến chưa bao giờ có kể từ khi chuyển hoá chế độ. Kể từ năm nay (2006), nếu được tận dụng hiệu quả toàn bộ số quỹ 9 tỷ USD/năm do EU cấp, trong vòng 10 - 15 năm nữa, Ba Lan sẽ tạo cho mình một bộ mặt mới với những bước phát triển đầy triển vọng tại châu Âu.
Sưu tầm
Xin chia sẻ rộng rãi!
Bildergebnis für solidarnosc
Việt Nam, các bạn mong muốn có một chính quyền của nhà nước dân sự. Của sự tự do, dân chủ, đa nguyên đảng phái. Hay một nhà chính quyền quân sự đàn áp công dân của nhà nước độc tài toàn trị.
Vietnam, Sie möchten eine zivile Regierung haben. Von Freiheit, Demokratie, Pluralismus. Oder eine Militärregierung unterdrückt Bürger des totalitären Staates.

Mừng Xuân

Mùa xuân là của đất trời
Thiên nhiên tự tạo bốn mùa quanh năm
Tự do là của đất trời
Thay phiên gánh vác bốn mùa trong năm
Làm người cũng phải thế thôi
Bẫm sinh tự có khi sinh ra đời
Tự do dân chủ cho mình
Đa nguyên đảng phái là quyền công dân
Đâu như đảng phái nhà ta
Độc quyền ban phát mùa xuân cho mình
Còn gì ý nghĩa tự do
Thay nhau gánh vác giang sơn dùm mình

KN