Freitag, 17. Juni 2016

Chụp mũ



"Mũ Đỏ"
Cuối thập niên 80 của thế kỷ hai mươi, nhân loại đã được chứng kiến sự sụp đổ hàng loạt của hệ thống các nước Cộng sản ở Liên xô và Đông Âu. Qua đó thấy rõ sự phi lí và hoang tưởng của hệ tư tưởng phi nhân này. Những hệ lụy và khổ đau cho những quốc gia từng trải qua chế độ Cộng sản là vô cùng to lớn. Loài người lấy đó làm bài học sâu sắc và quyết không để sai lầm khủng khiếp đó được lặp lại lần nữa. Tuy nhiên trong những năm 1950, khi mà hệ thống các nước Cộng sản còn vững mạnh và đe dọa nền an ninh toàn cầu, thì ngay cả nước Mỹ là biểu tượng của thế giới tự do cũng bị sự đe dọa thâm nhập của hệ tư tưởng Cộng sản. Bộ trưởng Tư Pháp Hoa Kỳ lúc đó là John Howard McGrath đã gọi cộng sản là những kẻ mang trong mình “mầm vi rút gây chết người cho xã hội”.
Người Mỹ lo sợ những “mầm vi rút” này lan truyền cả trong nội dung các bộ phim do Hollywood sản xuất. Lúc này làn sóng chống cộng mạnh mẽ tới mức những đạo diễn viết kịch bản phim nếu từ chối đưa ra chứng cứ về sự trong sạch đã phải hầu tòa và tống ngục. Nhưng có lẽ người chống Cộng mạnh mẽ nhất là thượng nghị sĩ Joseph R. McCarthy (đại biểu đảng Cộng hòa của bang Wisconsin). Tuy có hơi cực đoan nhưng ông đã cảnh tỉnh cho cả nước Mỹ về nguy cơ lây lan và ảnh hưởng của hệ tư tưởng Cộng sản vô thần.
McCarthy giành được quyền lợi khi Đảng Cộng hòa chiếm quyền kiểm soát Thượng viện năm 1952. Với tư cách là Chủ tịch một ủy ban, bây giờ ông có diễn đàn cho cuộc thập tự chinh chống Cộng của mình. Dựa vào việc đưa tin rộng rãi trên báo chí và truyền hình, ông tiếp tục kết án các quan chức cao cấp tội phản bội. Lợi dụng thanh thế của mình, McCarthy thường xuyên sử dụng ngôn ngữ thông tục để nêu đặc trưng của những đối tượng “đê hèn và lỗ mãng” mà ông gọi là liên quan tới Cộng sản. Lúc này cả nước Mỹ sống trong nỗi lo sợ, trong thâm tâm ai cũng sợ “vi-rút” thâm nhập vào chính con người mình. Lúc đó ai mà bị chụp lên đầu chiếc “Mũ Đỏ” (Cộng sản) là coi như bị người ta tránh xa như bệnh dịch vậy. Người nào cũng lo sợ vô tình mình bị ai đó chụp lên đầu chiếc mũ ma quái đó. Vì vậy mà trong lúc đi đường, người ta thường có thói quen sờ tay lên đầu để xem có bị ai đó chụp cái “Mũ Đỏ” lên đầu không.
Là những người dân đang phải sống tại một trong những quốc gia Cộng sản còn sót lại trên thế giới, chúng ta thấy rằng những kẻ bị chụp “Mũ Đỏ” kia là không oan chút nào. Vì rằng nhà cầm quyền Cộng sản thường xuyên chụp mũ “Phản động” lên đầu bất cứ người yêu nước nào. Nhà cầm quyền muốn bỏ tù hay chống lại ai thì chỉ việc chụp lên đầu họ chiếc mũ đó là xong. Tại các phiên tòa, những người bị chụp mũ này không thể minh oan cho mình, vì từ quan tòa cho đến công an đều là người của nhà nước cả. Sau khi tống giam những người yêu nước, họ lại tha hồ lộng quyền và tham nhũng mà không còn sợ ai lên tiếng phản đối nữa.
Có vô số những người dân vô tội bị chụp lên đầu chiếc mũ này. Chính quyền thì lấy làm đắc ý vì có được một thứ vũ khí tiện lợi để trấn áp người dân. Cả đất nước sống trong lo sợ, vì ai cũng có thể trở thành “phản động” bất cứ lúc nào. Tất cả những hành động chân chính sau đây đều có thể trở thành phản động trong phút chốc: Khiếu kiện về những bất công do nhà nước gây ra (tệ cướp đất của quan chức, tham nhũng, các tệ quan liêu và đàn áp khác), biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, không nghe theo chủ trương – đường lối của nhà nước, nói lên sự thật về hiện tình đất nước...; tất cả những điều đó như một mớ dây rợ bùng nhùng, có thể vướng vào chân ai bất cứ lúc nào và ở đâu. Vì vậy mà người dân luôn sống trong lo sợ, lối ăn gian nói dối đã trở thành phong cách sống của nhiều người. Họ làm vậy để phòng thân và bảo vệ sự an toàn của gia đình, dù biết rằng như thế là vô liêm sĩ và nhục nhã.
Nhà nước độc tài thì hả hê vì đã trói được nhân dân bằng những sợi dây vô hình nhưng vô cùng bền chắc này. Người dân càng bị trói chặt thì nhà nước càng được tự tung tự tác. Đó là thứ vũ khí tối thượng mà nhà cầm quyền có thể sử dụng để triệt hạ bất kỳ kẻ chống đối nào. Chiếc mũ “Phản động” này như một vòng Kim cô siết chặt lấy đầu óc họ, gây nên đau đớn và khổ sở vô cùng. Ghê gớm thay cho thủ đoạn của kẻ độc tài tàn ác, chúng chỉ coi nhân dân mình là những đối tượng để cai trị và bóc lột. Chiếc mũ quái dị mà đảng Cộng Sản nghĩ ra để kìm kẹp người dân sẽ còn là nỗi khiếp đảm chừng nào chế độ độc tài còn tồn tại.
Mc.Carthy đã đúng khi ông mạnh mẽ cảnh tỉnh nước Mỹ về mối nguy cơ lây lan của “vi-rút” Cộng sản, một thứ vi rút nguy hiểm nhất mà loài người từng biết đến. Trong lịch sử, các chế độ Cộng sản đã thực hiện chính sách diệt chủng và thanh trừng hàng loạt để đạt mục đích cầm quyền. Chúng đàn áp và tiêu diệt các đảng phái khác, cấm đoán tự do dân chủ. Chủ nghĩa cộng sản là một tội ác lớn nhất mà nhân loại từng chứng kiến, tổn thất mà nó gây ra là vô cùng to lớn và khủng khiếp.
Vì hạnh phúc nhân loại, chúng ta nhất định không được để những tội ác Cộng Sản tái diễn trên trái đất này.
Đăng bởi Minh Văn

Tất cả những hành động chân chính sau đây đều có thể trở thành phản động trong phút chốc: Khiếu kiện về những bất công do nhà nước gây ra (tệ cướp đất của quan chức, tham nhũng, các tệ quan liêu và đàn áp khác), biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, không nghe theo chủ trương – đường lối của nhà nước, nói lên sự thật về hiện tình đất nước...; Vì vậy mà người dân luôn sống trong lo sợ, lối ăn gian nói dối đã trở thành phong cách sống của nhiều người. Họ làm vậy để phòng thân và bảo vệ sự an toàn của gia đình, dù biết rằng như thế là vô liêm sĩ và nhục nhã.

Donnerstag, 9. Juni 2016

Lửa phựt lên từ Huế



"Biết dối trá mà không dám làm không dám nói thì cũng như người không biết"
Nghĩa là người không có trí khôn thì như là loài cầm thú.

Lửa  phựt lên từ Huế

Phật giáo Việt Nam và chê´độ cộng sản. Video dàn a'p PG 1993 tai Huê'
http://www.youtube.com/watch…#!
Tiếng Anh...
http://www.youtube.com/watch…

Tàn ác, thân thiện



Die Achse. DieTàn ác, thân thiện Gute
Tàn ác, thân thiện
Vera Lengsfeld
Uwe Siemon-Netto liest am Donnerstag, dem 20. März um 19.00 Uhr in der Gedenkbibliothek für die Opfer des Stalinismus , Berlin, Nikolaikirchplatz 9 (im Nikolaiviertel)
Ngày 20.03 lúc 19.00 giờ tưởng niệm các người bị cộng sản sát hại
...
Tài liệu do an ninh Đức lấy từ ngân khố của an ninh Đ
ông Đức củ, được đưa ra không cần giữ bí mật nữa.
Die Wahrheit über den Vietnamkrieg: Die Falschen haben gesiegt!
Sự thật về chíến tranh Việt Nam: Bên sai lầm đã chiến thắng
„Wer begann diesen Krieg? Kämpften südvietnamesische Truppen in Nordvietnam? Nein! Überquerten südvietnamesische Guerilleros den 17. Breitengrad, um im Norden pro-kommunistischen Dorfschulzen und ihren Angehörigen den Bauch aufzuschlitzen, den Männern die Zunge herauszureißen, die Geschlechtsteile abzuschneiden und in den Mund zu stecken, bevor sie Männer, Frauen und Kinder aufhängten? Nein! Liquidierte die südvietnamesische Regierung ganze Gesellschaftsschichten, so wie im Norden hunderttausende Grundbesitzer und andere echte oder vermeintliche Opponenten des Regimes umgebracht wurden? Nein!“
Im Norden ein mörderischer Einparteienstaat, im Süden ein Land, in dem mitten im Krieg freie Wahlen abgehalten wurden. Die Sympathien der Demonstranten galten dem eiskalt tötenden Aggressor, nicht dem Verbündeten der Demokratien.
Die Jugend der westlichen Welt lief mit Ho-Ho- Ho-Chi- Minh- Rufen und Bildern des ziegenbärtigen Diktators Sturm gegen die amerikanische Kriegsführung und ihre südvietnamesischen Verbündeten. Die Massendemonstrationen gegen den Vietnamkrieg wurden zu tragenden Säule der 68er Bewegung.Bis heute dominiert das falsche Geschichtsbild der 68er. Es wird vom „Befreiungskrieg“ gesprochen, den der kommunistische Norden gegen den amerikahörigen Süden geführt habe.
_Ai bắt đầu gây cuộc chiến" Lính miền Nam tấn công miền bắc? Không" hay du kích miền Nam vượt vĩ tuyến 17 ra miền Bắc đã giết hại các làng xóm ngoài Bắc những người thân thuộc mổ bụng phụ nữ , cắt lưởi đàn ông hay cắt cả bộ phận sinh dục và nhét vào miệng, trước khi treo cổ đàn ông, phụ nữ và trẻ con? không! Chính quyền miền Nam có một cuộc sống trật tự xã hội tự do dân chủ cũng giống như miền Bắc cải cách ruộng đất giết hàng trăm ngàn người? Không!
Miền Bắc là một chính quyền độc đảng độc tài giết người tàn bạo, trong khi đó miền Nam "sau 1963" là một chính quyền đa đảng nhân dân được tự do chọn lựa bầu người mình chọn. Sự thiện cảm của giới trẻ phương Tây xuống đường chống chiến tranh đã giúp cho kẻ xâm lược lạnh giết chết một nền dân chủ còn non trẻ. "1968"

Samstag, 4. Juni 2016

Bước tới Đèo Ngang...

 Bước tới Đèo Ngang...

Bước tới đèo ngang bổng thối ùm
Khí độc ô nhiễm cả non cao
Nhìn xuống biển cả cá chết sình
Nước độc xả thải Phọt Mô Sa   "Formosa"
Lác đác bên trong vài phố nhỏ
Xì xào tiếng nói dân xứ lạ
Tự trị bảy mươi... một đời người
Tạo ba thế hệ cho nước lạ
Nhìn ra xa bờ hình tam giác
Vũng Áng Quảng Trị đảo Hải Nam "Trung Hoa"
Độc tài dâng tặng người bạn tốt
Còn gì biển cả của nước ta

KN




Nguồn: Fb Đinh Bá Truyền
(Ngàn lần tạ lỗi Bà Huyện Thanh Quan!)

Nghe người Campuchia nói chuyện




Viết Du Lê
Öffentlich geteilt - 17:14
Nghe người Campuchia nói chuyện
Không lâu sau khi Campuchia với tư cách là nước chủ tịch luân phiên của Asean đã chống đối đềxuất của Hà Nội và Manila đưa các tranh chấp trên Biển Đông với Trung Quốc vào thông cáo chung của Hội nghị ngoại trưởng Asean họp tại Phnom Penh, ông Heng Samrin, từng là lãnh đạo cao nhất Kampuchia thời độc đảng, nay là chủ tịch quốc hội, đã đến Hà Nội bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc về ‘sự ủng hộ giúp đỡ to lớn, quý báu, kịp thời, có hiệu quả mà Việt Nam đã dành cho Campuchia’.
Đó là tuyên bố công khai, còn bên trong không ai biết ông Heng sẽ nói thêm gì để giải thích với các lãnh đạo Việt Nam về quyết định của Kampuchia tại Hội nghị Asean vừa rồi. Tuy nhiên nghe câu chuyện sau đây, chúng ta cũng suy ra ông Heng đã nói gì.
Vừa qua, ngẫu nhiên tôi có hai người quen, một người có mặt trong một đoàn cán bộ Việt Nam sang thăm Phnom Penh, có dịp tiếp xúc với nhiều quan chức Kampuchia từ thấp đến cao và đặc biệtđược nghe họ tâm sự chân tình trong các bữa ăn thân mật. Người còn lại qua thăm chơi Phnom Penh theo lời mời của người bạn thân là một trí thức Kampuchia, được trò chuyện với nhiều bạn bè là trí thức ở Phnom Penh.
Qua tất cả các câu chuyện trong các bữa ăn, qua những lần trò chuyện thân tình, hai anh bạn tôi đã ghi nhận một số ý kiến của các quan chức cũng như giới trí thức Kampuchia và kể lại cho tôi nghe. Tôi xin tóm lược lại từ hai câu chuyện và bỏ bớt đi những phần trùng lặp:
- Kampuchia không bao giờ quên ơn Việt Nam, quan hệ Kam – Việt là quan hệ trong gốc rễ bền vững, còn quan hệ Kam- Trung chỉ là quan hệ trên ngọn, các bạn Việt Nam nên tin như vậy (?). Chỉ ủng hộ TQ trên ngọn thôi chúng tôi có được vài tỷ USD, dại gì chúng tôi không làm.
- Tại sao bắt chúng tôi phải nhất nhất nghe theo VN, ủng hộ VN mọi thứ để chống lại TQ, trong khi chính quyền VN lại đàn áp bắt bớ những người dân VN ủng hộ nhà nước chống lại TQ? Các bạn nên xem lại mình, các bạn quan hệ với TQ là quan hệ rất khắng khít: khắng khít về mặt đảng, khắng khít về chế độ chính trị, khắng khít về cách làm ăn kinh tế… Còn chúng tôi không quan hệ với TQ đến mức như vậy, chúng tôi không mang ơn gì TQ để phải trả, chúng tôi không theo chế độ độc đảng, không làm ăn theo cơ chế thị trường định hướng XHCN kiểu TQ, chúng tôi không có gì phải lệ thuộc vào TQ, chúng tôi chỉ quan hệ ngoại giao. Các bạn khăng khít với TQ là vậy thì hà cớ gì buộc chúng tôi phải chống TQ để ủng hộ tuyệt đối các bạn. Trên công khai, chúng tôi phải đứng ở vị trí trung lập trong tranh chấp lãnh thổ giữa VN và TQ đó là điều hợp lý, nhưng bên trong, (đảng) chúng tôi vẫn ngấm ngầm ủng hộ các bạn.
- Các bạn phải hiểu rằng đảng các bạn đang lãnh đạo đất nước dễ hơn đảng chúng tôi. Các bạn cầm quyền độc đảng còn chúng tôi là đảng cầm quyền trong chế độ đa đảng. Đảng các bạn nắm tất cả trong tay kể cả báo chí nên các bạn muốn làm gì cũng được, đúng sai không ai dám nói tiếng nào. Còn (đảng) chúng tôi phải chịu sự canh tranh và giám sát của nhiều đảng khác. Chúng tôi chỉ có một tờ báo trong tay, trong hàng trăm tờ báo tự do khác ở Kampuchia. Chúng tôi làm việc gì không đúng, không vì lợi ích quốc gia, hàng trăm tờ báo ấy sẽ rào rào lên tiếng, không như bên các bạn.
- Chúng tôi mang ơn các bạn nhưng đừng vì thế mà các bạn tỏ ra trịch thượng kẻ cả với chúng tôi. Các bạn thử xem các bạn có gì tốt đẹp hơn để chúng tôi học tập? Các bạn có sản xuất được hoàn chỉnh một chiếc xe đạp chưa? Nền kinh tế của các bạn đang như thế nào? Thị trưởng Phnom Penh của chúng tôi nói thuần thục bốn thứ tiếng: Việt, Anh, Pháp… Còn thử hỏi có một vị đứng đầu tỉnh hay thành phố nào của các bạn, dù là có bằng tiến sĩ, nói được một ngoại ngữ hay không?… Nhiều người trong các bạn tỏ ra trịch thượng đến mức lố bịch với chúng tôi lắm, đảng chúng tôi vì ơn nghĩa và tình cảm với các bạn nên cố gắng nhún nhịn, nhưng các đảng khác và báo chí thì họ phản ứng lắm. Các bạn phải hiểu điều đó….
Có nhiều ví dụ về việc trịch thượng, trong đó có cả chuyện của một lãnh đạo cấp cao của VN qua thăm Kampuchia mới đây gây phản ứng không tốt trong dư luận của Kampuchia. Anh bạn tôi khẳng định toàn bộ đoàn cán bộ VN đều nghe câu chuyện nầy
- Chúng tôi mang ơn các bạn nhưng đừng vì thế mà các bạn tỏ ra trịch thượng kẻ cả với chúng tôi. Các bạn thử xem các bạn có gì tốt đẹp hơn để chúng tôi học tập? Các bạn có sản xuất được hoàn chỉnh một chiếc xe đạp chưa? Nền kinh tế của các bạn đang như thế nào? Thị trưởng Phnom Penh của chúng tôi nói thuần thục bốn thứ tiếng: Việt, Anh, Pháp… Còn thử hỏi có một vị đứng đầu tỉnh hay thành phố nào của các bạn, dù là có bằng tiến sĩ, nói được một ngoại ngữ hay không?… Nhiều người trong các bạn tỏ ra trịch thượng đến mức lố bịch với chúng tôi lắm, đảng chúng tôi vì ơn nghĩa và tình cảm với các bạn nên cố gắng nhún nhịn, nhưng các đảng khác và báo chí thì họ phản ứng lắm. Các bạn phải hiểu điều đó….
Có nhiều ví dụ về việc trịch thượng, trong đó có cả chuyện của một lãnh đạo cấp cao của VN qua thăm Kampuchia mới đây gây phản ứng không tốt trong dư luận của Kampuchia. Anh bạn tôi khẳng định toàn bộ đoàn cán bộ VN đều nghe câu chuyện nầy, nhưng vì chưa kiểm chứng được nên tôi chưa dám ghi ra đây.
Tôi nghe thế nào ghi lại thế ấy, mọi bình luận dành cho các bạn.

Montag, 30. Mai 2016

Vô ngã – chưa phải là điểm dừng


Buddha_14

"Đức Phật đã quá tuyệt vời khi Ngài đã khám phá được sự thật về cái trần gian giả tạm; mọi sự vật hiện tượng trong đời chỉ là hư ảo phù hoa. Hãy tỉnh giác để thong dong vui sống trong cuộc đời giả tạm này. Nhờ giác ngộ được Vô Ngã, nhận ra lẽ thật phũ phàng, chúng ta mới can đảm nói rằng: “Sống chết như đi về, ái ân là trò dâu bể”. Nhận thức rõ thân xác được kết hợp bằng thân Năm Uẩn, nó không thể nào tồn tại vĩnh cửu, nhưng con người không còn chỗ nào để bám trụ thì phải chấp nó, bám vào nó để có cái Tôi cái Ta tạm thời mà tồn tại.
Thực tế, do con người không giác ngộ, nên mượn cái giả làm chơn, rồi chấp chặt vào nó, cho nó là thật nên bị khổ đau hoài.
Kinh Niết Bàn nêu về chữ Ngã hay lời tuyên ngôn đản sanh của Phật là thuyết minh cho cái vô ngôn, để chỉ cho cái tuyệt đối, để chỉ cho cái bất sanh bất diệt bằng từ Ngã, là từ then chốt nhất, là mục đích tối thượng mà bao nhiêu ngàn năm con người đang tìm cầu nó, giải mã nó (chơn ngã).
Cũng vậy, thân xác tứ đại này đâu phải là thân xác thật, nó tạm có trong vô thường. Phải giác ngộ về điều này để thấy rằng vô ngã là đường cùng của nhận thức về sự sống. Nhận ra được đường cùng này chúng ta sẽ hiển lộ được cái bất tử tức Niết Bàn, chân như. Chân như không phải do tìm mà có, chân như là cái bất sinh bất diệt ngay trong sanh diệt, nhưng phải từ bỏ cái sinh diệt rồi thì bất diệt hiện tiền."

"chân như là cái bất sinh bất diệt ngay trong sanh diệt, nhưng phải từ bỏ cái sinh diệt rồi thì bất diệt hiện tiền."

Theo sự suy luận của mình để đúc kết: Chỉ có sự thật sẽ dẫn dắt con người chúng ta tới sự giác ngộ bản thân để mà đạt tới Niết Bàn. Niết Bàn không ở đâu xa nó nằm ở ngay trong tâm của chúng ta. "Ta là phật đã thành chúng sanh là Phật sẽ thành". Đó là cái bất tử " Chân ngã".

 http://quangduc.com/a53390/vo-nga-chua-phai-la-diem-dung#.U4bqtHKrWkY.facebook

Yêu nước là gì... ?


Yêu Nưóc- Anh Hùng Dân Tộc.
Yêu nưóc thì ai cũng có thể yêu nưóc, nói yêu nưóc, và thể hiện lòng yêu nưóc của mình nhiều cách, nhiều trưòng hợp. Nhưng trở thành anh hùng dân tộc thì không phải ai cũng trở thành được. Nó đòi hỏi một bưóc thật dài, cũng có thể rất ngắn, nhưng phải thật lớn từ chính bản thân, để trở thành “Anh Hùng” trước, nghĩa làm đưọc nhiều chuyện hơn người bình thường, và ảnh hưởng hành trạng phi thường của ngưòi “anh hùng” phải khởi đi từ lòng đại nghĩa vì dân vì nưóc, có giá trị tích cực và phải thật rộng bao quát ảnh huởng lên cả dân tộc! Như thế mới được gọi là anh hùng Dân Tộc (anh hùng của cả dân tộc, chứ không phải anh hùng của một phe nhóm định kiến chính trị, hay của một thành phần nào đó của dân tộc). Tào Tháo (của Tầu), Nguyễn Hữu Chỉnh, Nguyễn Nhạc (của Ta), là những tay “anh hùng kiệt xuất” của thời đại họ- nhưng chắc chắn không phải là anh hùng dân tộc của Tầu, của Ta! Cho nên một ngưòi yêunưóc, và một ngưòi là anh hùng, và một người trở thành anh hùng dân tộc khác xa nhau lắm! Ông đội Cấn, từng là Việt gian, tay sai thầy đội cho Pháp. Nhưng khi ông gặp được nhà ái quốc Lương Ngọc Quyến lúc ở nhà tù, do đội Cấn cai quản, chỉ cho con đường sáng vì đại nghĩa dân tộc, ông đội Cấn đã vượt một bưóc thật dài để làm chuyện phi thưòng: vất bỏ quyển lợi an nguy bản thân, gia đình vì lòng yêu nưóc, yêu dân tộc, nổi lên đánh lại Pháp- sau 3 tháng cầm cự, thế yếu ông tuẫn tiết-[5][1] Hành trạng “anh hùng” của ông ngắn ngủi nhưng giá trị tích cực lan khắp cả chiều dài, chiều ngang của lịch sử Việt Nam, nhân dân không ai không mến phục (Trừ Hồ ChíMinh và cha con nhà Ngô Đình Diệm.)
Đấy! Chúng ta thấy yêu nước chưa chắc đã là anh hùng dân tộc! Nhưng anh hùng dân tộc thì chắc chắn là đã yêu nưóc trước rồi! Vì vậy, muốn xét một ngưòi anh hùng nào có phải là anh hùng dân tộc hay không, trưóc tiên hãy cứ xét kẻ “anh hùng” đó có yêu nưóc, yêu dân không đã! Nếu đã không yêu nưóc yêu dân thì chẳng thể nào trở thành anh hùng dân tộc được nữa!
Vậy yêu nưóc là gì? Làm sao biết một ngưòi yêu nưóc? Bởi vì ai cũng nói yêu nưóc! Và chúng ta thưòng nghe những tranh luận biện minh rằng : “Tôi yêu nưóc cái cách của tôi! Anh, Chị yêu nước theo cách của anh chị, chớ gì mà cứ phê phán nhau!” Có thật sự lòng yêu nước khó biết đến vậy chăng?
Thật ra muốn biết ai yêu nưóc dễ ợt! Nhưng phải hiểu cái chữ "nước" này nó ở đâu ra trước đã!
Dĩ nhiên, Nước có nghĩa là Đất Nưóc, Quốc Gia, nhỏ thì đi từ trong ý niệm làng nước ra đến ngoài là cái quốc gia có lãnh thổ và chính quyền, nhưng khi nói yêu nưóc, “ái quốc” thì ý niệm Nưóc hay Quốc không ngưng lại ở chỗ này? Cụ Nguyễn Trãi dạy "lật thuyền mới thấy dân như nước"! Dẫu cụ có ý nói “sức tràn của nưóc” nhưng rõ chính "nước" là dân vậy.
Theo lý thuyết cổ đại của Việt Nam ta, xã tắc, hay quốc gia, không chỉ là một thực thể chính trị, nhà nưóc , lãnh thổ, mà nó bao gồm nhân dân, những cái gần cận sát da , sát thịt của “con ngưòi” là cái mái nhà của mỗi ngưòi. Mà khi nói “nhà” thì người Việt ta nói đến mình, nói đến những ngưòi thân yêu của mình sống dưói mái nhà ấy. Chứ không phải cái “nhà” bằng ngói, gạch xây đưọc, phá được hoặc bán được. Cho nên các cụ mình, vợ chồng mới gọi nhau là “mình ơi” và khi đề cập đến vợ hay chồng mình với ai thì nói “nhà tôi”.
Chính vì quan niệm nhân chủ như vậy, coi trọng con ngưòi như vậy mà trong Nho Giáo, Mạnh tử cũng nhấn mạnh “Dân vi quí, xã tác thứ chì quân vi khinh.” Dân quí trọng nhất, sau đó mới đến lãnh thổ, còn nhà nưóc, chế độ chính trị, thì xếp hạng bét! Mà ngay hiện nay trong quan niệm về dân chủ cũng như thế. Tất cả phải do dân, từ dân, và vì dân! Cho nên mới gọi chính quyền (legitimate authority), còn đã không phải do, từ dân, vì dân thì không chính đáng (illegitimate authority) chỉ là ngụy quyền! Vì thế chữ Nước,(quốc) là tổng hợp ba thành tố, chính quyền, lãnh thổ, nhân dân, mà trong đó nhân dân đứng hàng đầu!
“Cho nên yêu nước tức là phải yêu dân trưóc, yêu nưóc và yêu dân không thể tách rời. Cũng như khi nói tôi yêu mái nhà của tôi tức là tôi yêu những ngưòi cùng sống với tôi trong đó, là vợ chồng con cái, hay cha mẹ anh chị em của tôi. Chứ không phải yêu cái mái nhà lá, nhà ngói, tưòng gạch tưòng vôi v.v cái nhà vật thể có thể bỏ đi, bán đi hoặc cho thuê! Cái giới hạn của ngôn ngữ cụ thể, cũng như cái bao quát của ngôn ngữ trừu tượng, đặc biệt của Việt Nam ở chỗ này. Yêu nước, ái quốc, chữ nước, chữ quốc không còn chỉ mảnh giang sơn, lãnh thổ mà trên hết là người dân. Yêu nước tự nhiên, tự nó đã là yêu dân. Hay phải nói đúng hơn rằng phải yêu dân rồi mới yêu nước được. Như thế, không thể nói yêu nước nhưng không yêu dân được. Nếu không yêu dân mà nói yêu nước thì chỉ là cái yêu quyền, yêu lợi! Nói thẳng ra là bốc phét!!!
Đất và nước là vật hữu hình, nhưng khi chữ “nước” nằm trong "lòng yêu", nó bao gồm tính trừu tượng tinh thần tổng hợp nhân, thần, và vật: nhân dân, quần chúng đứng hàng đầu. Sau đó mới là thần, thần nhân, thần vật, thần khí, ta gọi là hồn thiêng sông núi, sau cuối mới đến cơ chế chính quyền nhà cửa đất đai, vườn tược của mình. Nó mang theo những hành động cụ thể bắt buộc, vì "lòng yêu nước" không chỉ nói, phát ra từ phổi, mà bằng quả tim, khối óc. Có người nào yêu nước mà không bất bình khi thấy đồng bào mình bị ngoại nhân hành hạ khinh bỉ, đọa đầy. Có ai yêu nước lại có thể dửng dưng trước thảm cảnh khốn cùng của đồng bào mình? Trong Bình Ngô Đại Cáo, cụ Nguyễn Trãi đã diễn tả những cảnh khốn cùng của nhân dân từ lòng bất bình của một người yêu nước. Yêu nước tự nó đã có yêu dân, như dân chủ tự nó đã là đa đảng. Không thể nói yêu nước mà không yêu dân, cũng như không thể nói dân chủ mà độc đảng vậy. Cho nên hễ độc đảng tức là phi dân chủ, không tự do. Và hễ không yêu dân, ức hiếp dân, khinh dân, để dân đói khổ, lạc hậu tức là không yêu nước.”[6][2] Có ai đánh vợ mắng con, bỏ bê vợ con, ngoại tình, mèo mả gà đồng, hoặc bán vợ đợ con rồi mở miệng nói tôi yêu quí gia đình vợ chồng con cái tôi tôi không? Đấy chữ Gia trong Quốc Gia là Gia đình, là những ngưòi cùng với mình sống dưói cái mái nhà đó! Tức là “Con Người”. Không hiểu đưọc lý lẽ cơ bản này thì chui đầu vào nhà xí mà chết đi. Sống chật đất làm phí giờ ngưòi khác!!!
Hiểu những ý niệm cơ bản về Quốc Gia như vậy ta mới thấy rất là dễ dàng nhận định một ngưòi có yêu nưóc hay không! Cứ xét xem có yêu dân hay không?
Mà xét đến lãnh đạo và một chế độ có yêu dân hay không thì lại càng dễ hơn nữa!
Không thể nói yêu nước khi sẵn sàng dâng đất cho người ngoại bang và càng không thể nói yêu nước khi sẵn sàng đưa đàn bà con gái cho ngoại bang làm quà hay cùng vui chơi hưởng lạc với đồng minh, đồng chí trên thân xác nhân dân mình. Như cả hai chế độ Nam Bắc đều đã phạm. Đặc biệt anh em Diệm đã đưa cả "đoàn phụ nữ liên đới" của vợ Nhu đem làm quà cho khách ngoại quốc! Càng không thể đem xuất khẩu đồng bào mình để lấy vàng lấy ngoại tệ, như đám đầu lãnh CSVN đã tổ chức “vượt biên” hợp pháp! Rồi bây giờ xuất khẩu lao động kiểu đem con bỏ chợ!
Cũng không thể nói yêu nước khi thẳng tay cắt cổ, hành hạ đồng bào mình, đem đồng bào mình, những người nuôi nấng mình giúp đỡ mình ra đấu tố- Xúi dục tuổi trẻ chửi cha mắng mẹ chà đạp đạo lý Việt Nam; hoặc cùng ngoại nhân hay để mặc ngoại nhân hành hạ bắn giết đồng bào mình, bỏ bom đồng bào mình rồi vỗ tay ăn mừng chiến công chiến thắng. Yêu nước thì không thể đàn áp nhân dân vì niềm tin tôn giáo của họ được. Yêu nước thì không thể gian trá coi thường niềm tin linh thiêng của dân tộc, bất chấp ngày Tết, gây chiến tranh biến đêm giao thừa linh thiêng văn hiến thành ngày giỗ tang của hàng ngàn đồng bào mình như Mậu Thân được. Yêu nước lại không thể bắt bớ nhân sĩ khi người ta lên tiếng nói phê bình bất bạo động được.
Những cái "yêu nước" bệnh hoạn ấy nhân dân bẩn tai không muốn nghe, dơ mắt không muốn nhìn. Đấy có ai còn muốn hô hào “cụ Diệm” hay “bác Hồ” yêu nưóc nữa không?
Posted by Kunieda Aoi Huynh