Dienstag, 11. April 2017

Chiếc nón cối hay tháng tư đen


Chiếc nón cối hay tháng tư đen


Việt Nam
Từ thực dân nón cối sang chủ nghĩa độc tài

<span class="description">General Charles de Gaulles, späterer französischer Staatspräsident, eröffnet 1944 in Brazzaville im Kongo eine Kolonialkonferenz. Wie sollte das Verhältnis zwischen dem europäischen Mutterland und den französischen Kolonien aussehen? Die Konferenz legte den Grundstein für die französische Union nach Vorbild des britischen Commonwealth. (&copy picture-alliance / Everett Colle)</span>


Làm Vua nước Việt âu lo
Không theo tôn giáo đừng hòng lên cao
Phong trào kháng chiến cần vương
Vua tôi nước Việt đi đày xa xôi
Trăm năm nón cối thực dân
Bóc lột chủ nghĩa dân tình oán than
Những ai lên tiếng đấu tranh
Thực dân bắt hết cho ngay vào tù
Ngày nay nón cối độc tài
Bắt người đàn áp khác gì thực dân
Điền địa cải cách tang thương
Giết người vô số cùng người nước ta
Nhân văn giai phẩm như Hoa
Theo Mao chủ nghĩa phá tan con người
Tháng tư tăm tối khắp miền
Tự hào tư tưởng Mao Hồ đảng ta
Độc lập thống nhất một nhà
Việt Trung chung tiếng... một nhà vinh quang
Những ai lên tiếng nước nhà
Đất liền biên giới cắt chia cho người...
Hoàng Trường biển đảo xa xăm
Độc tài nhượng hết cho người Bắc phương
Người dân lên tiếng môi trường
Độc tài đàn áp tống ngay vào tù
Còn gì tự chủ nước nhà
Người dân chẳng có tự do làm người
Bao giờ thức tỉnh dân ta
Như nước láng giềng Đông Âu bạn bè
Lê nin Các Mác bay xa
Độc tài chủ nghĩa giết toàn người dân
Bao giờ tự chủ dân ta
Xuống đường đòi hỏi là quyền tự do...
Làm người tiếng nói dân ta
Tự do Dân chủ là quyền nhân dân
Độc lập tự chũ nước nhà
Đa nguyên đảng phái xây đời nước Nam


KN




Sonntag, 9. April 2017

Con trai cố TBT Lê Duẩn: Tôi mong dân tộc này sẽ chọn được con đường sáng suốt nhất để bước đi Tôi thì luôn cho rằng, độc quyền kinh tế chỉ là một hiện tượng, chỉ là hệ quả của…

Chúng ta đã tận dụng hết tất cả những cái hay và đẹp nhất của XHCN là không có độc quyền = "độc tài" để lấy lòng dân cho đến thành công. Ngày nay sau 40 năm đất nước đã thống nhất, chúng ta đã để lại những gì cho đất nước hay để lại những sự thật hiển nhiên của sự thù hận dân tộc. Bằng chính sách "Độc quyền quản lý hết đất nước, tất cả đều do sự lảnh đạo đảng cộng sản độc tôn của chúng ta". Trong những giờ đen tối nhất của đất nước và CNXH không tưởng hiện nay, Chúng ta phải mạnh dạn và nhất quyết thay đổi cho quyền tự quyết của nhân dân được bộc phát "Nhân quyền, dân chủ, tự do ngôn luận" là tiếng nói của lương tâm chúng ta. Để hầu cứu đất nước thoát khỏi quyền lực thôn tính mềm của Trung Quốc. Mà TBT Nguyễn Phú Trọng, Phùng Quang Thanh cùng các ủy viên chính trị sang hầu Trung Quốc ngày 07.04. 2015 để ký kết hiệp định và xin chỉ thị đi sang Hoa kỳ sắp tới đây.
Chỉ có một đất nước bị trị kiểu mới và hèn nhát mới làm như vậy. Chúng ta phải thay đổi theo cuộc sống mới là "Nhân quyền, dân chủ và tự do..."
"Tôi luôn nghĩ ông Karl Marx, ông Lenin nếu còn sống, với những con người trí tuệ như thế, lý luận của họ nhất định sẽ thay đổi. Nếu còn sống, họ sẽ lãnh đạo xã hội theo một cách khác. Bởi trong lúc tăm tối nhất của xã hội, họ đã nghĩ ra những cái rất đúng về quy luật cuộc sống.
Đã có những đế chế hùng mạnh, những nền văn minh rực rỡ trong lịch sử đã bị hủy diệt một cách ghê gớm. Những ví dụ đó chứng tỏ một điều nếu tổ chức xã hội không tốt, dân tộc có thể đi đến suy tàn.
Không độc quyền về chân lý, không độc quyền về mục tiêu, về lợi ích, là bí quyết duy nhất cho sự sinh tồn của dân tộc. Và tôi mong dân tộc này sẽ chọn được con đường sáng suốt nhất để bước đi."

Tôi thì luôn cho rằng, độc quyền kinh tế chỉ là một hiện tượng, chỉ là hệ quả của…
MOTTHEGIOI.VN|VON MỘT THẾ GIỚI

Nước tồi... dân sợ...


Nước tồi... dân sợ...

Chính người dân Việt Nam chúng ta là người thay đổi vận mệnh Quốc gia chứ không phải của ông độc tài này... ông độc tài kia...
Khi nào còn có sự so sánh giữa ông độc tài này... và ông độc tài kia... Thì chính họ là những người độc tài này... kia... Thế hệ của chúng ta ngày nay là của chúng ta chứ không phải của ông này ông kia. Chính chúng ta là người phải thay đổi cách suy nghĩ của mình, để cạnh tranh đưa đất nước thoát vòng lệ thuộc nô lệ kinh tế của ông bạn vàng "Trung Hoa". Một Quốc gia độc lập và tự chủ... là chính người dân chúng ta phải nói để xây dựng một chính thể " Đa nguyên... Dân chủ...Tự do... " cho nước Việt Nam. Là do chính chúng ta chứ không phải của ông này ông kia của một chính thể nào hết. Kể từ sau cuộc nội chiến hai miền cho đến ngày nay chúng ta chưa nhận thức được hay sao. Mà đem ông này ông kia làm bức tường thay đổi độc tài trị. Ngày nay Quốc gia đang bị độc tài trị thao túng, họ bịt miệng và che dấu tất cả những gì của chủ quyền đất nước VN của chúng ta. Do chính bọn họ nhượng tất cả cho "Trung Hoa" để họ độc quyền cai trị chúng ta bằng sự khủng bố, sợ hãi... lên đầu lên cổ nhân dân Việt Nam chúng ta.



Nước tồi... dân sợ...
Bộ trưởng là kẻ Copie "Gian lận"
Đi thi như thế bảo sao không tồi...
Nước ta toàn kẻ tồi tàn...
Lên làm lãnh đạo còn gì nước ta
Dân ta sao lại lặng câm
Không lên tiếng nói của mình của chung
Nước ta không lẻ tối đen
Bao trùm sợ hãi lên đầu dân ta
Còn gì đất nước dân ta
Hiên ngang hùng vĩ mấy ngàn năm qua
Dân ta đâu có tội gì !
Sao đưa đất nước vào vòng lao... nô...

KN

Dienstag, 4. April 2017


Đất nước Việt Nam một kỹ nguyên mới là nhân dân bị trị... do độc tài đảng cộng sản Việt Nam tay sai của Trung Hoa lãnh đạo thao túng người dân chúng ta.
Bài báo này đã đúng hai năm, chúng ta người Việt nam suy nghĩ gì khi " Đại thắng mùa Xuân 04.1975 mở ra một kỹ nguyên mới cho đất nước." Ngày nay chúng ta đã nhìn thấy rỏ một kỹ nguyên mới cho đất nước là đảng lãnh đạo độc tài toàn trị. Đảng có quyền bịt miệng nhân dân với tiếng nói "Tự do, Dân chủ, Đa nguyên xã hội trị..."  của người dân, trong bài báo viết toàn những chiến công chống Mỹ xâm lược và Việt Nam hóa chiến tranh, hòng ngụy biện chạy tội vi phạm hiệp định đình chiến Ba lê "Paris" 1973 đánh chiếm miền Nam. 42 năm đã trôi qua chúng ta đã và đang nhìn thấy đảng đang chủ trương một kỹ nguyên mới cho đất nước Việt Nam. Tàn phá Môi trường Môi sinh của nhân dân Việt Nam, ký kết nhượng đất đai, biển đảo cho Trung Hoa để cho tham nhũng kế thừa  và qua hành động ký kết hợp tác với 15 văn kiện mà phần thiệt thòi là "Đất nước Việt Nam và nhân dân dân chúng ta phải gánh chịu. Do Ông TBT Nguyễn Phú Trọng đi chầu Trung Hoa vĩ đại mới đầu năm 2017 này.


KN


Một kỷ nguyên mới là "Tự do ngôn luận đa đảng phái, Dân chủ, Tự do và Nhân quyền..." Chứ không phải dùng từ Nhân dân đại thắng "Mùa Xuân" làm bình phong che đậy sự thật mưu đồ xấu của mình là dâng đất đai, biển đảo cho Trung Quốc.
Từ 04.1975 cho đến nay. 40 năm qua đảng đã mở ra gì cho kỷ nguyên của đất nước. Không ngoài sự trả thù, cấm đoán và đàn áp nhân dân bằng tất cả những gì mà đảng cho là đi ngược đường lối của độc đảng, độc tài xã hội chủ nghĩa. Ngày nay nhân dân đã thấy rỏ chủ trương của đảng độc tài, là không muốn nhân dân được quyền lên tiếng nói tự do của mình do các lảnh đạo đảng độc tài gây ra. Tháng tư 2015 này nếu như đảng nói: chúng ta tranh đấu cho một nền thống nhất nước nhà, dân chủ và tự do thoát sự kềm kẹp của "Mỹ Ngụy". Thì năm nay là một kỷ nguyên đánh dấu 40 năm thông nhất, thì đảng nên cho nhân dân được quyền bầu chọn cho mình "Tự do ngôn luận đa đảng phái..." đó mới đúng là một nền kỷ nguyên mới. Còn không thì vẫn chỉ là "Bình mới rượu củ" hay không muốn nói là "Mèo khen cức Mèo". Chỉ dùng từ Nhân dân đại thắng "Mùa Xuân" làm bình phong che đậy sự thật mưu đồ xấu của mình là dâng đất đai, biển đảo cho Trung Quốc. Một kỷ nguyên mới là "Tự do ngôn luận đa đảng phái, Dân chủ, Tự do và Nhân quyền..."

KN

Đại thắng mùa Xuân 1975 mở ra một kỷ nguyên mới cho đất nước
(Dân trí) - Chủ tịch nước Trương Tấn Sang khẳng định, đại thắng mùa Xuân 1975, kết thúc toàn thắng cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, thu non sông về một…
DANTRI.COM.VN

http://dantri.com.vn/xa-hoi/dai-thang-mua-xuan-1975-mo-ra-mot-ky-nguyen-moi-cho-dat-nuoc-1428749566.htm

Sonntag, 2. April 2017

Sự thật đằng sau lý luận: "không liên minh để chống lại nước thứ ba" và "kiên trì hòa bình, ổn định để phát triển đất nước"

Bỏ vài chữ.
Sự thật đằng sau lý luận: "không liên minh để chống lại nước thứ ba" và "kiên trì hòa bình, ổn định để phát triển đất nước"
Nguyễn Trung Chính
Tháng tư/2015
Chúng ta đòi những người tại chức, đang có lời nói tiến bộ hãy làm đi, hãy để lời nói đi đôi với việc làm.
Nhưng những đòi hỏi đó cũng lại là những đòi hỏi cho chính chúng ta :
Không thể đòi quần chúng, hoặc những thành phần chống cộng trong nước hay ngoài nước, tin tưởng rằng "trong đảng có người tốt người xấu, không nên vơ đũa cả nắm ", vì rằng những việc làm của những đảng viên tiến bộ còn trong đảng hay đã ra khỏi, của những trí thức, cho đến nay chưa được bao nhiêu về cường độ cũng như về số lượng.
Điều này chúng ta phải tự đặt câu hỏi ngày đêm cho chính chúng ta nếu có lòng muốn vực dân tộc mình dậy.
Ở những nước dân chủ tiền tiến, người dân, nếu không phải là đảng viên của một đảng, ít ai quan tâm đến chuyện nội bộ của đảng đó. Nhưng ở nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa do đảng cộng sản độc quyền thống trị này, hể ra ngõ là đụng đầu với đủ loại công an chìm nổi, có quyền hoạnh họe bất cứ ai, bất cứ lúc nào, đôi khi còn nói huỵch toẹt "Pháp luật là tao".
Lại nữa, các tổ dân phố, xã, phường kết hợp với an ninh liên tục dòm ngó vào đời sống riêng tư của bất cứ ai để tìm ra những người không chịu cúi đầu trước đảng cộng sản, chứ không phải để ngăn ngừa tội phạm, vì hiện nay tội phạm đang diễn ra hằng ngày trên toàn xã hội.
Trong điều kiện đó, nói đến đảng cộng sản không còn là nói chuyện nội bộ riêng tư vì nó đã và đang toàn trị trên cuộc sống của chúng ta.
Nói đến cuộc sống, chúng ta buộc lòng phải nói đến đảng cầm quyền, không thể né tránh.
Vì vậy, thiết nghĩ phải nhìn rõ hai khẩu hiệu đang được đảng cộng sản tuyên truyền để biện bạch rằng họ đang bảo vệ biển đảo chứ không nghiêng về bọn bá quyền Trung Quốc như dư luận đang ngờ. Đó là "không liên minh để chống lại nước thứ ba" và "kiên trì hòa bình, ổn định để phát triển đất nước"
"Không liên minh để chống nước thứ ba": đặt sai vấn đề.
Trước thực trạng mất dần biển đảo đang xảy ra hiện nay, chúng ta cần nhận rõ ai là bạn bè, ai là quân cướp. Đối với quân cướp, chỉ có thể nói hoặc là lệ thuộc, hoặc là kháng cự chứ không thể mập mờ với cụm từ "đối tác".
Nghị quyết Trung ương 8 Khóa 9 năm 2003 về "bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới" đến nay vẫn còn giá trị, có ghi:
1 - "Những ai ủng hộ chúng ta, hợp tác với chúng ta trong sự nghiệp xây dựng, bảo vệ Tổ quốc, không xâm phạm độc lập chủ quyền của ta là đối tác.
2 - Những ai xâm phạm độc lập chủ quyền, làm suy yếu vai trò lãnh đạo của Đảng là đối tượng đấu tranh của ta."
Phải khẳng định ngay rằng khi đề cập đến việc bảo vệ tổ quốc thì không thể dùng cụm từ "đối tác" thay cho " đồng minh, bạn bè ". Tổ quốc đâu phải món hàng để thương lượng mà dùng chữ " đối tác". Cũng như khi nói về xâm phạm chủ quyền thì không thể dùng cụm từ "đấu tranh" mà phải là "kháng cự".
Khi dùng sai từ ngữ, không phải nhóm lãnh đạo bảo thủ trong đảng bị giới hạn về chữ nghĩa, mà là cố tình giảm nhẹ tính nghiêm trọng của việc bảo vệ tổ quốc. Nhóm lãnh đạo bảo thủ cố tình giảm nhẹ hơn nữa tội ác của bọn bành trướng khi mang "vai trò lãnh đạo của đảng" nhập với "độc lập chủ quyền", cố tình làm rối việc bảo vệ tổ quốc, là việc của 90 triệu dân, chứ không phải của riêng đảng, với mấy triệu đảng viên, như một thời đã vênh vang rằng "Đã có đảng lo".
Ở điểm 1 nói trên, rõ ràng không cần chứng minh: Trung Quốc không phải là đối tác, nó cũng không phải là bạn bè mà là xâm lược. Thế nhưng nhóm lãnh đạo bảo thủ trong đảng luôn ca ngợi 16 chữ vàng, 4 tốt của phương Bắc.
Ở điểm 2, Khi nhóm lãnh đạo bảo thủ tuyên truyền rằng "đi với Mỹ là mất đảng", thì rõ ràng họ tìm cách kháng cự với Mỹ, cho dù không có bằng chứng nào hiện nay chứng minh Mỹ đang "xâm phạm độc lập chủ quyền" của Việt Nam. Mỹ luôn khuyến khích Việt Nam tôn trọng nhân quyền, nhưng nhân quyền là một khái niệm văn minh, có tính phổ cập. Bằng chứng là Việt Nam đang là thành viên của Hội đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc.
Khi nhóm lãnh đạo bảo thủ nói rằng "Đi với Mỹ thì mất Đảng" thì phải hiểu chữ "Mất" là thế nào:
hoặc đảng đổi tên cho hợp với tình hình mới của đất nước và hội nhập, thí dụ đảng Lao Động Việt Nam, thì không thể gọi là mất đảng; Ở một số nước tiền tiến, có nhiều đảng đổi tên như thay áo để phù hợp với tình hình vẫn được dân bầu lãnh đạo đất nước.
hoặc bằng câu nói của Nguyễn Trãi "Chở thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân". Nếu đảng bị lật là vì đảng đã xơ cứng, đi ngược lại lòng dân. Nên nhớ rằng không có nền độc tài nào là vĩnh viễn. Khi ấy, điều chắc chắn là nhóm lãnh đạo bảo thủ trong đảng sẽ mất, như chưa chắc gì đã mất đảng.
Dù "mất Đảng" dưới hình thức nào cũng là chuyện nội bộ của đảng với dân, sao lại đổ vấy cho Mỹ được.
Ở kỳ họp thứ 7 của Quốc hội để nghe và thảo luận báo cáo của Chính phủ về tình hình biển Đông (mật), cho ý kiến về vấn đề này với "tinh thần bằng mọi biện pháp bảo vệ" một kiên quyết và hai kiên trì, một trong hai kiên trì đó là "bảo vệ, giữ vững quan hệ hữu nghị truyền thống giữa nhân dân hai nước Việt Nam– Trung Quốc. Còn một kiên quyết "bảo vệ tổ Quốc" chỉ có vai trò trang sức cho sự kiên trì này.
Các nước cộng sản luôn đồng hóa nhân dân và đảng, vậy thì đã rõ: nhóm lãnh đạo bảo thủ trong đảng luôn tìm mọi cách bám vào bọn xâm lược Trung Quốc để duy trì địa vị cho dù phải chấp nhận làm tay sai.
Trong một bài báo do TS Bắc Hà viết đăng trên báo QĐND, một tờ báo của Quân ủy Trung Ương, tiếng nói của TBT Nguyễn Phú Trọng, đầu đàn nhóm bảo thủ trong đảng, viết:
Không phải ngẫu nhiên mà trong chuyến thăm Trung Quốc năm 2011, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng và Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc Hồ Cẩm Đào đã ký văn kiện "Những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển", trong đó hai bên nhất trí: "Kiên trì thông qua hiệp thương hữu nghị, xử lý và giải quyết thỏa đáng vấn đề trên biển, làm cho Biển Đông trở thành vùng biển hòa bình, hữu nghị, hợp tác, đóng góp vào việc phát triển quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt Nam-Trung Quốc, góp phần duy trì hòa bình và ổn định trong khu vực".
Văn kiện này dửng dưng chà đạp tinh thần của Nghị quyết Trung ương 8 Khóa 9 năm 2003 nói trên.
Đến nay, 2015, chúng ta đã thấy kết quả quá rõ của văn kiện nói trên được người đứng đầu nhóm bảo thủ trong đảng ký với Trung Quốc: Nó chỉ trói tay Việt Nam.
Việt Nam ký kết phân vùng Vịnh Bắc Bộ với Trung Quốc: vùng này liền trở thành ao nhà của chúng. Trong vùng "khai thác chung", tất cả tàu cá ngư dân ta đi vào liền bị TQ khủng bố như đâm chìm tàu, cướp ngư cụ, bắt cóc đòi tiền chuộc…. Lãnh đạo quân sự đảng đành khuyên ngư dân tránh những vùng "nhạy cảm". Thế là mất vùng lãnh hải này trên thực tế!
Ở vùng biển Hoàng sa,Trường sa: Ngư dân vẫn bị đâm tàu, hoặc chìm, hoặc hư hại đều đều, thậm chí ngư dân thoát chìm tàu lênh bênh trên thuyền thúng, bọn bành trướng phương Bắc chẳng những không cứu hộ mà còn ngăn cản tàu cứu hộ Việt Nam bằng tàu cảnh sát biển, máy bay…
Chúng ngang nhiên đem giàn khoan HD891 vào hải phận Việt Nam và hiếp đáp lực lượng cảnh sát biển ta vì biết chắc rằng Việt Nam không dám manh động.
Ở Trường Sa, TQ đang mở rộng các đảo đã chiếm của Việt Nam, biến các đảo này thành căn cứ quân sự bao vây trước hết là Việt Nam. Hành động tiếp theo sẽ là đặt "vùng nhận diện hàng không" bao trùm các đảo đó.
Đến nay Việt Nam không có động thái gì ngoài những tuyên bố miệng của Bộ ngoại giao để yên lòng dân chúng. Những tuyên bố này không có giá trị gì trên những hành động của bọn bành trướng phương Bắc đang tiến hành để gặm nhấm toàn bộ biển đảo của chúng ta.
Để yên ổn thực hiện từng bước mưu đồ thôn tính của mình, Trung Quốc mớm cho lãnh đạo đàng Việt Nam một số khẩu hiệu tưởng chừng êm tai: Bên ngoài thì không liên minh với một nước nào để chống nước thứ ba, bên trong thì duy trì hòa bình để phát triển. Thế là, một mặt chúng ta bị cô lập, không ai giúp đỡ, mặt khác, thú thật trước với địch rằng ta sợ chiến tranh không dám bảo vệ đất nước như cha ông ta đã làm: Thế cũng quá đủ cho chúng thực hiện âm mưu xâm chiếm, lũng đoạn đất nước chúng ta một cách yên bình. Giàn khoan HD981 thực hiện xâm nhập, khoan dò tài nguyên của chúng ta rồi tự động rút đi không mất một cái nút áo, là nằm trong bối cảnh đó.
Liên minh để tự vệ
Khi một đất nước bị lâm nguy như thế, thì trong thế yếu, chúng ta cần liên minh quân sự với bất cứ ai để tự vệ. Và nếu Trung Quốc cứ lăm le thì nên cho họ biết rõ rằng chúng ta đang tự trang bị cho mình nhiều đồng minh để chống lại sự lăm le đó.
Hãy nhìn Đài Loan, Trung Quốc đã từng hăm he bằng tàu bay đại bác nhưng Đài Loan vẫn bình chân như vại và còn phát triển rất cao.
Hãy nhìn Philippine, một nước nhỏ bị Trung Quốc tìm cách bắt nạt nhưng thái độ hiên ngang của chính quyền đã không làm cho dân Phi mất mặt.
Hãy nhìn Nam Hàn ở sát nách Trung Quốc như ta, lại có cả Triều Tiên hiếu chiến luôn dọa nạt, họ không ra tay trước nhưng không để cho ai làm họ chùn.
Hãy nhìn Nhật, họ bảo vệ biển đảo đến cùng, Trung Quốc lăm le đưa máy bay tàu chiến đến gần dọa nạt nhưng lại bỏ chạy chứ có dám nổ súng đâu.
Không uy hiếp được Nhật, Hàn Quốc, trong tháng ba 2015 Trung Quốc từ bỏ lập trường thương lượng tay đôi, chấp nhận đến Séoul thương lượng tay ba: Nhật, Nam Hàn, Trung Quốc.
Nếu để cho Trung Quốc khinh bỉ thì làm gì có chuyện thương lượng chứ đừng nói gì tay đôi hay tay ba.
Những nước nói trên đang đối đầu trước thái độ bành trướng của Trung Quốc đều là những nước dân không đông, quân đội cũng không đông bằng Trung Quốc. Nhưng họ hiên ngang không để bị bắt chẹt là vì họ biết dựa vào cái bóng của Mỹ. Họ biết chọn đồng minh để tự vệ.
Cái gì ngăn chặn chúng ta liên minh với Mỹ và thế giới tự do để tự vệ trước bành trướng Trung Quốc đang hằng ngày lấn chiếm Biển Đông?
Trung Quốc thừa biết rằng những căn cứ quân sự họ đang xây dựng ở Trường Sa chỉ nhằm lấn dần và đe dọa Việt Nam. Với kỹ thuật chiến tranh hiện nay, những căn cứ đó là những mục tiêu dễ diệt nhất vì nhỏ bé và cố định trên biển chứ không có chút gì là "hàng không mẫu hạm không bao giờ chìm" như Trung Quốc tuyên truyền.
Trung Quốc cũng thừa biết rằng chỉ có thể bảo vệ gián tiếp các căn cứ này bằng cái bóng của Trung Quốc, và nhờ vào cái bóng của nó mà những nước nhỏ không dám tiến công.
Nếu chúng ta không biết dựa vào cái bóng của Mỹ và các nước tự do để tự vệ thì chúng ta chấp nhận thua!
Sau Thế chiến thứ hai, Mỹ trở thành cường quốc dẫn đầu thế giới tự do. Mỹ viện trợ cho Đức và Nhật hàn gắn vết thương, hơn thế nữa, đã giúp hai nước này trở thành hai nước hùng mạnh về mọi mặt. Cái giá phải trả duy nhất là hai nước này là phải từ bỏ tư tưởng Nazi, Phát xít để thiết lập thể chế tự do cho người dân.
Với Việt Nam, sau 10 năm tham chiến chống cộng sản, Mỹ đã biết rút ra khỏi vũng lầy và sau khi bỏ cấm vận, càng ngày càng thấy rõ rằng Mỹ đang tìm mọi cách để giúp Việt Nam như đã từng giúp Đức, Nhật, cũng với điều kiện duy nhất là người Việt Nam phải được hưởng tự do.
Đầu tiên, Mỹ giúp đào tạo sinh viên Việt Nam, theo nhiều nguồn tin, có thể nói phần lớn con lãnh đạo đảng đều đua nhau qua học bên Mỹ. Tiếp đến khuyến khích Việt Nam mở cửa với thế giới, giúp vào mậu dịch toàn cầu và đang giúp vào TPP. Họ rất kiên nhẫn, kể cả trước những thái độ khiêu khích nhục mạ như trường hợp của cựu ứng cử viên Tổng Thống Mc Cain được nhóm bảo thủ trong đảng ta "tặng" hình ông bị bắn rơi và cầm tù trong chiến tranh trước kia.
Sự kiện Ngoại trưởng Kerry mời Nguyễn Phú Trọng qua thăm Mỹ chứng tỏ họ kiên nhẫn ngay cả đối với một ông TBT bảo thủ, theo Tàu ra mặt của đảng. Khi biết rằng nhân dân Mỹ rất ghét cộng sản, một người khai là đảng viên cộng sản cũng không được nhập Mỹ, huống gì đến việc mời mọc. Thế nhưng, để giúp một đất nước mà Mỹ đã tàn phá nhiều vì bổn phận chống làn sóng đỏ trong chiến tranh lạnh, Mỹ tỏ ra không từ bất cứ việc gì để giúp Việt Nam như từng giúp Đức, Nhật trước kia.
Trong chiến tranh với cộng sản thông qua chiến trường Việt Nam, biết bao nhiêu người Mỹ đả biểu tình phản đối chính phủ mình, Một số người đó đang cầm quyền hiện nay ở Hoa Thịnh Đốn. Điều này chỉ có ở Mỹ, chứng tỏ lòng bác ái của nhân dân Mỹ, chứ không thể nào có ở các nước cộng sản.
Đừng nói ngoa rằng "mình phải như thế nào đó người ta mới mời" mà phải hiểu rằng Mỹ thực tâm rất muốn giúp đỡ Việt Nam thoát ra khỏi gọng kìm của nghèo nàn, lạc hậu.
Từ các cuộc trao đổi thân tình riêng tư với bạn bè Mỹ, tôi tự đặt câu hỏi phải chăng người Mỹ có ý nghĩ chuộc lại những gì đã gây ra cho đất nước Việt Nam trong chiến tranh lạnh, vì bị cộng sản đô hộ mà dân chúng Việt Nam bị thiệt lây, cũng như họ đã từng ném bom tàn phá Đức, Nhật trong thế chiến thứ hai?
Cơ hội liên minh để tự vệ đã có khi Mỹ đã đi bước trước, chìa tay chờ đón Việt Nam. Cái gì ngăn cản chúng ta có đồng minh để tự vệ nếu không phải là tư tưởng đồng chí đàn em của Trung Quốc đang ngự trị trong đầu những lãnh đạo bảo thủ hiện nay ?
Đừng bao giờ mơ ước bạn bè, đồng minh sẽ đánh địch thay mình, chỉ khi nào mình dám đánh địch thì bạn bè, đồng minh mới góp phần vào hỗ trợ. Cũng như đừng bao giờ mơ ước thế hệ con cháu sẽ thay mình lấy lại biển đảo nếu ngay từ thế hệ chúng ta không đặt nền móng để cha ông con cháu tiếp nội cùng làm. Cứ dùn cho thế hệ mai sau là tự mình nối dáo cho giặc. 
Sự thật của "kiên trì hòa bình, ổn định để phát triển đất nước"
Vì quyền lợi của TQ, hiện nay rõ ràng họ cần duy trì một nước Việt Nam yếu, nghèo, tụt hậu để có muốn cũng không thể ảnh hưởng gì đến sự bành trướng lãnh hải của họ.
4 năm sau hòa bình 1975, đảng cộng sản lại buộc dân tộc lao vào cuộc chiến 10 năm với Khmer đỏ được Trung Quốc xúi dục, chống lưng. Chính quyền Hun Sen nhờ đó được ta dựng lên . Cả thế giới lên án Việt Nam xâm lược.
Việt Nam đã không có lợi lộc gì để lao vào cuộc chiến này, một lần nữa lại mắc mưu Trung Quốc.
Trung tuần tháng 3 năm nay, Hun Sen đã ra mặt tuyên bố ủng hộ Trung Quốc ở Biển Đông. Nếu phải chọn liên minh giữa một anh nhà nghèo và một anh nhà giàu, Hun Sen đã chọn anh nhà giàu, còn tình nghĩa với đảng cộng sản Việt Nam, người đã dựng Hun Sen lên, chỉ là con số không so với quyền lợi đất nước Campuchia. Tôi không thích Hun Sen, nhưng phải nhận ông ta làm đúng vì quyền lợi riêng của đất nước ông ta. Khi đụng đến quyền lợi đất nước, Hun Sen biết đặt qua một bên tình đồng chí riêng tư.
Ý chí thần phục Trung Quốc của nhóm lãnh đạo bảo thủ đảng còn gói gọn trong khẩu hiệu thứ hai: "ưu tiên giữ hòa bình để phát triển" .
Mỗi lần thắng ngoại xâm, cha ông ta luôn giữ quan hệ trên thế thắng bằng việc cống sứ để mong có hòa bình thịnh trị, tránh voi chẳng xấu mặt nào, nhưng sẵn sàng chống cự nếu Trung Quốc xâm lược. Đường lối ngoại giao này thời đó đã ngăn chặn bớt chiến tranh, và đồng thời cho phương Bắc nếm mùi châu chấu đá voi để đừng manh động.
Ngày nay, trong khi Trung Quốc đã và đang lấn chiếm ở Biển Đông, chiêu bài ưu tiên giữ hòa bình của nhóm lãnh đạo bảo thủ trong đảng chỉ mớm cho khách biết rằng các ông cứ bóp cò, chúng tôi sẵn sàng chạy chứ không bắn trả vì chúng tôi ưu tiên hoà bình ổn định để phát triển, chúng tôi không còn quyết tâm giử biển đảo của cha ông chúng tôi nữa đâu. Thế mới hiểu tại sao Trung Quốc và ngư dân của chúng hùng hổ vào ra lãnh hải của chúng ta như chỗ không người.
Được hòa bình ở Biển Đông để phát triển căn cứ và gặm nhấm, Trung Quốc rảnh tay, dùng cái đuôi định hướng Mác-Lê của nhóm lãnh đạo bảo thủ trong đảng làm đồng minh, bóp nghẹt nền kinh tế, làm cho Việt Nam mãi chậm tiến, lạc hậu.
1965, Singapore bắt đầu tách khỏi Mã Lai với dân số dưới 5 triệu người, không tài nguyên, không cùng tiếng nói. Vậy mà sau khi loại được khuynh hướng cộng sản theo TQ ra khỏi đảng PAP, Thủ tướng Lý Quang Diệu chỉ cần 40 năm để đưa một đất nước lên vị trí hàng đầu mà chúng ta nằm mơ cũng không thể có.
1975 đến nay là được 40 năm, trừ vài tháng chiến tranh chống quân đội Đặng Tiểu Bình ở biên giới, trên đất nước chúng ta không có chiến tranh, tức là có hòa bình ổn định với sự độc quyền cai trị của đảng cộng sản. Nếu trừ đi 10 năm đánh nhau ở Campuchia mà dân tộc Việt Nam không hưởng lợi lộc gì, ngược lại bị mang tiếng là xâm lược, thì cũng còn 30 năm hòa bình. Chúng ta đã không phát triển được đúng mức nếu không muốn nói chỉ phát triển lòe loẹt nhằm mục đích tuyên truyền.
Có một hình ảnh để chứng minh rõ ràng điều này vào năm 2015: Chúng ta không làm nổi một cái đinh ốc cho ra hồn, không có nền kinh tế phụ trợ xứng đáng để lợi dụng thành quả đầu tư nước ngoài ( thí dụ với Samsung), không làm nổi một chiếc xe hơi như Campuchia đã làm được…Trong khi đó thì đi vay nước ngoài, bán tài nguyên thô để nhờ nước ngoài xây những thứ chóa mắt, trong bối cảnh xã hội còn nghèo, đạo đức xã hội đang tuột dốc với hình ảnh những đàn dê, đàn gà cứu đói nghiễm nhiên lọt vào tay cán bộ đảng chứ không phải đối tượng nghèo, cây xanh Hà Nội từng đứng vững với bão tố cũng bị cán bộ tìm cách cưa đi lấy gỗ, đó là chưa kể nhóm lợi ích đang lấp sông Đồng Nai để kiếm lợi nhuận…
Cái điểm mạnh duy nhất hiện nay là giá công nhân rẻ. Giá rẻ như bèo thế mà vẫn trắng trợn nói rằng giai cấp công nhân lãnh đạo đất nước!
Rõ ràng với khẩu hiệu mị dân "kiên trì hòa bình, ổn định để phát triển đất nước" nhóm lãnh đạo bảo thủ trong đảng cố tình đặt sai vấn đề lần nữa để cho bọn bành trướng hiểu rằng các đồng chí cứ yên tâm ở Biển Đông.
Kinh nghiệm Trung Quốc, Brésil, Mỹ và các nước Âu châu cho thấy rằng muốn phát triển đất nước phải có đường lối kinh tế đứng đắn, phải chấp nhận kinh tế thị trường cạnh tranh bình đẳng.
Không phải ngẫu nhiên mà Đặng Tiểu Bình tuyên bố "Mèo trắng mèo đen miễn bắt được chuột" và sau đó kinh tế Trung Quốc cất cánh. Không phải ngẫu nhiên mà Việt Nam cứ trì trệ vì định hướng Mác-Lê. Hòa bình, ổn định có vai trò của nó nhưng bản thân nó không quyết định trong việc phát triển kinh tế. Do Thái có hòa bình ổn định đâu mà vẫn phát triển đều đều đó thôi. Thái Lan, trong thời gian qua, biểu tình dài dài nhưng có tụt hậu đâu. Brésil trước kia hoà bình ởn định là thế mà chỉ phát triển được từ 10 năm nay khi đã thay đổi đường lối kinh tế.
Liệu có vực dân tộc mình dậy được không?
Từ một năm nay, nhà văn Phạm Đình Trọng gần như bị công an quấy nhiễu mỗi khi ông rời nhà. Lúc nào cũng có một số công an mặc thường phục ngồi xa xa, bên phải, bên trái trước cửa ra vào nhà ông, không đường nào thoát. Khi thấy ông ra khỏi nhà, công an chạy đến quát "đi đâu?", rồi sau đó điện thoại cho xếp, ông Trọng được tiếp tục đi hay không còn tùy xếp. Khi xếp buồn bực thì công an quát "đi về!". Ông Trọng chỉ có cái "trọng tội" là đã tuyên bố ra khỏi cái đảng mà thời trẻ đã từng là lý tưởng của ông, vì lúc đó đảng của ông không phải là cái đảng hiện nay.
Tương tự, cách đây không lâu, để đi tham dự Hội thảo bảo vệ những người bảo vệ nhân quyền, TS Nguyễn Quang A vừa ra khỏi nhà đã bị công an ngăn chận, không cho tiếp tục lái xe đi. Ông Quang A liền gọi taxi thì công an ra lệnh không taxi nào được phép chở ông. Cuối cùng ông quyết tâm đi bộ hơn 10 cây số để đến nơi họp.
Hai vị này là những công dân chưa bao giờ bị pháp luật xét xử, đáng lẽ họ phải được Hiến pháp bảo vệ. Hơn 800 cơ quan truyền thông bị nhóm bảo thủ trong đảng bóp hầu, không ai dám hé tiếng bảo vệ Hiến Pháp.
Một đảng "quản lý" người dân đến độ như thế, nhìn đâu cũng thấy địch, thì còn sức đâu mà phát triển đất nước. Nội tiền bỏ ra trả lương cho công an làm những chuyện trời ơi đất hỡi, hoặc đám Dư luận viên chuyên đi quấy phá những người yêu nước trong các buổi lễ tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma thì ngân quỹ đã bị tiêu ngốn một phần, đáng lẽ tiền đó để xóa đói giảm nghèo, hoặc tăng lương cho các giáo viên, công chức thì tốt hơn biết bao nhiêu.
Tôi còn nhớ có lần Trung tướng về hưu Nguyễn Quốc Thước sau khi than phiền về tình trạng xã hội hiện nay, đòi phải trừng trị tới nơi tới chốn bọn tham nhũng, nhưng cuối cùng ông phán rằng: "không được đụng đến Đảng". Đảng đối với Tư?ng Thước không khác Giáo chủ (Prophet) Muhammad của bọn quá khích hồi giáo và nhân danh Giáo chủ, chúng đã giết bao nhiêu thường dân vô tội qua các cuộc đánh bom mù quáng.
Phải phân biệt cái đảng hiện nay, trong đó một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên thoái hóa đang đại diện đảng nắm mọi quyền lực, với cái đảng của nhà văn Phạm Đình Trọng trước kia. Cứ xem Đảng là thần thánh thì Tướng Thước sẽ vẫn cứ than phiền dài dài vì ông không dám đụng đến nguyên nhân gốc đã làm ông than phiền. Tướng Thước đã lớn tuổi, một ngày không xa ông sẽ không còn bị phiền não vì cái đảng ấy, nhưng chúng tôi còn trẻ hơn, chúng tôi phải mang cái khối u ung thư đó đến bao giờ? Sao lại cấm không cho chúng tôi "đụng" đến đảng hiện nay của Tướng Thước.
Tưởng rằng đảng chắc như bàn thạch, nhưng nhìn kỹ thì đang có nhiều biến chuyển từ một năm nay. Cho đến nay không ít những đảng viên còn tâm, còn tầm đã lên tiếng kêu gọi đảng của họ đi vào con đường lấy dân làm gốc. Nhưng các vị này đều đã nghỉ hưu, họ bức xúc rất đáng quý, rất đáng ngả mũ chào, nhưng lại hơi muộn dù biết rằng muộn còn hơn không.
Bây giờ nhiều tiếng nói từ một số người trong chính quyền, trong đảng, họ là những người đương chức, mà tôi nghĩ rằng những tiếng nói của họ đang đi theo chiều hướng tốt cần khuyến khích, cần chấp nhận. Tin hay không lại là chuyện khác.
Có thể kể ra nào là "Biển của chúng ta, đâu có phải ao nhà của Trung Quốc", "không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó", "Không thể có bạn kiểu nhà tôi là nhà anh, của tôi là của anh", "Chúng ta cứ nghiên cứu mô hình đó (định hướng XHCN), mà mãi có tìm ra đâu. Làm gì có cái thứ đó mà đi tìm"."kinh tế thị trường là tinh hoa nhân loại", "Chúng ta phải khẳng định là Việt Nam phải đi theo kinh tế thị trường", "thông tin trên mạng: chúng ta không ngăn, không cấm được đâu các đồng chí"."40 năm đất nước thống nhất nhưng một phần đất máu thịt của Tổ quốc Hoàng Sa vẫn nằm trong tay ngoại bang. Đó là nỗi đau mất mát lớn của dân tộc"…
Thời điểm hiện nay, tin vào những lời nói trên hay không tin, còn rất phức tạp. Cũng như nhân dân có tin hay không vào chúng ta, những đảng viên, trí thức có tâm huyết đã từng kiến nghị, thư ngỏ, có người đang bị bắt giam, có người chờ ngày xét xử.
Chúng ta đòi những người tại chức, đang có lời nói tiến bộ hãy làm đi, hãy để lời nói đi đôi với việc làm.
Nhưng những đòi hỏi đó cũng lại là những đòi hỏi cho chính chúng ta :
Không thể đòi quần chúng, hoặc những thành phần chống cộng trong nước hay ngoài nước, tin tưởng rằng "trong đảng có người tốt người xấu, không nên vơ đũa cả nắm ", vì rằng những việc làm của những đảng viên tiến bộ còn trong đảng hay đã ra khỏi, của những trí thức, cho đến nay chưa được bao nhiêu về cường độ cũng như về số lượng.
Điều này chúng ta phải tự đặt câu hỏi ngày đêm cho chính chúng ta nếu có lòng muốn vực dân tộc mình dậy.
Nguyễn Trung Chính


"Nơi nào có tình người là ngày tàn của bạo chúa trong tôi."

Bạn có muốn vực dậy dân tộc của mình để xây dựng " Tự do Dân chủ Đa nguyên" như chúng tôi đang sống và được hưởng đủ mọi mặt về quyền lợi của người dân ...? Hay để cho đất nước Việt Nam đi trên đường tuột dốc của bị trị... do độc tài Đảng cầm quyền lãnh đạọ Việt Nam theo sự chỉ dẫn của Trung Hoa trị...?

Möchten Sie seine Nation wieder zu beleben, die bauen „Liberal-Demokratischen Pluralism“, wie wir leben und die Rechte aller Menschen zu genießen ...? Oder, um das Land von Vietnam auf dem Weg des Beherrschten Abrutschen ... von autoritärer Regierungspartei Führer Vietnam unter den Anweisungen des Wertes von China ...?

Bild könnte enthalten: eine oder mehrere Personen, Nahaufnahme und Text

Dienstag, 21. März 2017

Hạnh phúc là gì...




Auf der Suche nach dem Glück
" Wenn Sie eine Million verdienen, wollen Sie zehn Millionen, und wenn Sie zehn haben, wollen Sie hundert Millionen. Sofern wir nicht lernen zu sagen "das genügt mir jetzt", können wir niemals wahrhaft zufrieden sein. Es ist wie ein Spiel. Bei dem Sie niemals die Chance haben zu treffen."
Aus Glücksregeln für den Alltag, Herder-Verlag, Dalai Lama, Howard C. Cutler.
http://www.sylvana-pollehn.de/…/spr%C3%BCche-zitate-weishe…/
Đi tìm hạnh phúc.
" Nếu bạn đã có 1 triệu, bạn sẽ muốn 10 triệu, và bạn đã có 10 triệu, bạn lại muốn có 100 triệu. Trong trường hợp này chúng ta phải học hỏi và dứt khóat với câu nói không " Tôi đã đầy đủ". chúng ta có thể không bao giờ tìm thấy sự đầy đủ của hạnh phúc. "Có một câu thí dụ như thế này. Với sự đầy đủ hạnh phúc bạn sẽ không bao giờ gặp được."
Hạnh phúc của mỗi ngày trong ta, Dalai Lama
Stimmt! Niemand hat das Glück im wahrhaft finden haben. Ausser mir sich selbs sagen "Mir ist genug". Dann finde ich das Glück.
Đúng vậy! Không ai có thể nói tìm thấy hạnh phúc. Ngoại trừ chính ta "Tôi đã đầy đủ" Là bạn đã tìm thấy hạnh phúc.
Was ist Glück "Glück ist nicht so glücklich mit dem neuen Geld. Wenn wir sehen, Ungerechtigkeit im sozialen Leben um uns herum geschieht. Wir sprechen sie in einer glücklichen wir wir tun.
Hạnh phúc là gì" Hạnh phúc không phải là vì tiền mới có hạnh phúc. khi chúng ta thấy những sự bất công xã hội trong đời sống đang xảy ra chung quanh ta. Chúng ta lên tiếng nói đó là trong một cái hạnh phúc chúng ta đang làm.






Hạnh phúc là gì...

Hạnh phúc này khi ta tìm thấy
Con đường tiếng nói chúng ta đi
Phá tan nỗi sợ của độc tài
Thờ ơ vô cảm bấy lâu nay
Hạnh phúc làm người dám hiên ngang
Cất lên tiếng nói của con người
Độc lập tự do ta phải có
Môi trường sinh sống của dân ta

KN

Montag, 20. März 2017

Quyết Thắng đến bao giờ?


Quyết Thắng đến bao giờ?


Chào thân ái và quyết thắng...
      Còn nhớ ngày trước, đài phát thanh thường hay phát lời chúc mừng của các lãnh đạo đảng Cộng sản nhân dịp năm mới hay đại hội nào đó. Lời lẽ của các vị sang sảng, hùng hồn, và kết thúc bao giờ cũng có câu: “Chào thân ái và quyết thắng”. Vì tôi còn nhỏ nên những lời lẽ hào sảng kia cũng có tác động đáng kể, nó khiến tâm hồn người ta rạo rực, như quyết tâm tiêu diệt một cái gì đó. Từ “thân ái” thì rõ rồi, còn “quyết thắng” thì trí óc tuổi thơ của tôi lúc đó không thể hiểu nổi là thắng ai và thắng cái gì?
Thế hệ chúng tôi lớn lên không còn chiến tranh, không có tiếng súng hận thù. Đó là giai đoạn cả nước cùng bắt tay "xây dựng và đi lên chủ nghĩa xã hội". Thế hệ đi trước, những người lớn tuổi thì có thể hiểu và thấm thía được cái giá của hai từ “quyết thắng” kia. Nó nhất định phải dành cho một đối tượng cụ thể nào đó, và đối tượng đó phải thực sự hiện hữu trên cõi đời này.
Khi đất nước còn chia cắt, cuộc chiến hai miền Nam Bắc đã lấy đi sinh mạng hàng triệu người con của dân tộc. Không nói thì ai cũng rõ, đó là sự đối đầu giữa Miền Bắc Cộng Sản và Miền Nam tự do. Nó làm cho đất nước bị tàn phá, bao khổ đau chồng chất lên dân tộc Việt Nam. Giờ đây người ta đã thấy rõ sự vô nghĩa của sự hy sinh đó, nó là kết quả của kích động hận thù vì sự phân biệt ý thức hệ xuẩn ngốc. Nhưng dù sao thì lúc đó đối tượng để người ta “quyết thắng” cũng được xác định rõ, đó là chế độ Miền Nam Cộng Hòa. Chế độ mà chính quyền Cộng Sản Miền Bắc gọi là bọn “ngụy quân, ngụy quyền” làm tay sai cho “đế quốc Mỹ” xâm lược.

 Còn bây giờ chiến tranh đã kết thúc, mà người ta vẫn “chào thân ái và quyết thắng”, vậy thì quyết thắng ai đây nhỉ?
Theo tôi hiểu thì cũng có thể giải thích điều đó như thế này, cho dù là hơi khiên cưỡng. Lúc này chế độ Miền Nam đã không còn, vậy thì vẫn còn có thể quyết thắng “hệ thống các nước tư bản đế quốc”, theo như cách nói của những người Cộng sản. Vậy thì ai quyết thắng? Đó là hệ thống các nước Cộng sản do Liên Xô đứng đầu, trong đó có đất nước Việt Nam chúng ta. Người dân thì quanh năm đầu tắt mặt tối làm lụng để xây dựng chủ nghĩa xã hội, nên chẳng có thời gian đâu để mà tìm hiểu và thắc mắc. Có điều họ thấy cái từ “quyết thắng” nghe cũng ngồ ngộ, mỗi lần như thế cũng lên dây cót tinh thần được chút đỉnh, có thêm quyết tâm để mà vượt qua cái đói giáp hạt và thiếu thốn thời bao cấp. Tuy cái đối tượng đáng thương bị đảng ta chiến thắng kia ở tít đâu đâu, nghe có vẻ mơ hồ, nhưng dù sao lúc đó Liên Xô còn tồn tại, vẫn còn chỗ dựa để mà “quyết thắng. Vì thế mà cả dân tộc vẫn phải kéo cày để mà nuôi cái tham vọng to lớn kia của đảng.
Nói thật là người dân sợ cái “quyết thắng” kia của Đảng ghê lắm. Vì Đảng quyết tâm càng lớn bao nhiêu thì người dân càng khổ bấy nhiêu, càng phải lao động bằng năm bằng mười hơn xưa. Vì thế mà họ cứ thầm mong là mỗi dịp tết đến xuân về, các vị lãnh đạo đảng đừng có đọc cái từ “Chào thân ái và quyết thắng” kia nữa. Nghe mà cứ rờn rợn cả người. Các vị lãnh đạo thì đâu có hiểu nổi khổ đó của dân, họ vẫn cất lời sang sảng với một vẻ khoan khoái tột độ, như là để sơn phết và đánh bóng vị thế cá nhân.
Và người dân lại tự hỏi: - Không biết đảng ta “quyết thắng” đến bao giờ?
Nhưng rồi một sự kiện động trời xẩy ra, giáng một đòn cực mạnh vào cái niềm tin “quyết thắng” của đảng ta. Ấy là sự sụp đổ của Liên Xô và các nước Cộng Sản Đông Âu vào các năm 1989 – 1991. Đảng ta lúc đó hụt hẫng vô biên, tiền đồn Xã hội chủ nghĩa đã sụp đổ, biết dựa vào đâu để mà “quyết thắng” bây giờ đây?
Từ đó không ai còn phải nghe cái từ “quyết thắng” trên đài phát thanh nữa. Ai cũng khấp khởi mừng thầm, chắc mẫm lần này đảng ta sẽ hết đường huênh hoang.
Ngày nay, mỗi lần có dịp đọc trên đài phát thanh hay truyền hình, người ta chỉ nghe thấy các vị lãnh đạo đảng kết thúc với câu “Chào thân ái”, nghe cứ cụt lủn thế nào ấy.
Còn người dân thì vẫn thầm cầu mong rằng, sẽ đến lúc cả cái từ “thân ái” kia cũng không còn. Vì không ai có tình thân ái với những kẻ đang tâm cướp đi các quyền tự do dân chủ của nhân dân.
Liệu ai có thể “thân ái” với những kẻ độc tài đã lừa dối và đè đầu cưỡi cổ nhân dân mình?
Được đăng bởi