Dienstag, 28. Februar 2017

Ca khúc tự do... Việt Nam hành khúc...

Ca khúc tự do... Việt Nam hành khúc...

Cái quá khứ nó không nắm giữ chặt chúng ta, mà chính chúng ta cố nắm giữ chặt không buông xã nó một cách đơn giãn
Thiền Quán Phật Giáo Nhật Bản
Những người cố nắm giữ ảo tưỏng quá khứ không buông xã sự tàn ác của mình. Là những người tham quyền độc đoán trên quyền lực cai trị tàn ác.
Diejenigen, die versuchen, die Vergangenheit Illusionen zu halten . Wie jene an der Macht autokratischer Herrscher Grausamkeit beteiligt.
scontent.xx.fbcdn.net/v/t1.0-9/12662545_1034650386573055_3342982963127800609_n.jpg?oh=73e7137c4e9cf51f0d1853c58a7300e3&oe=592CFFFE
Ursache\Wirkung
28. Februar 2016 um 07:38 ·
Der Schüler ging zum Meister und fragte ihn: "Wie kann ich mich von dem, was mich an die Vergangenheit heftet, lösen?" Da stand der Meister auf, ging zu einem Baumstumpf und umklammerte ihn und jammerte: "Was kann ich tun, damit dieser Baum mich losläßt?"

-Aus dem Zen-Buddhismus.

Ca khúc tự do... Việt Nam hành khúc...

Giãi phóng miền Nam chúng ta cùng cất tiếng bước
Giết người anh em cho anh giặc Tàu
Giết toàn dân ta cho anh bạn vàng
Cờ đảng quang vinh xây trên hận thù
Giãi phóng miền Nam chúng ta nhìn thấy bán nước
Nhượng cả đất đai cho anh giặc Tàu
Đàn áp dân ta chế độ độc tài
Cờ đỏ thêm sao cho anh bạn vàng
Thông nhất Việt Nam chúng ta cùng cất tiếng bước
Tiếng gọi lương tâm cứu dân tội tình
Tiếng gọi giang sơn anh em một nhà
tiếng gọi non sông vang lên lời thề...
Thống nhất Việt Nam chúng ta cùng cất tiếng nói
Tiếng gọi anh em xây dựng tình người
Tiếng gọi non sông nhân quyền mọi người
Tiếng gọi toàn dân buông tay độc tài
Tiếng gọi Việt Nam luôn mong trường tồn
Thống nhất Việt Nam chúng ta cùng cất tiếng hát
Ca khúc tự do... mang cho mọi người
Ca khúc vang lên dân chủ mọi miền
Ca khúc dân ta đa nguyên... hòa bình
Thống nhật Việt nam chúng ta cùng nhau nắm lấy
Hạnh phúc người dân hạnh phúc của mình
Tiếng nói người dân tiếng nói của mình
Tiếng nói toàn dân không của độc tài

KN

Samstag, 25. Februar 2017

Độc tài là gi?

Độc tài là gi?

Đảng cộng sản hay độc tài đều nói và xữ dụng những chữ sau đây:
- Độc lập, Tự do, Dân chủ chỉ thiếu chữ Đa nguyên...
Vậy mỗi chữ nó có một hàm ý chung của con người từ xưa tới nay đều mong muốn, khao khát...
Tự do là gì...
- Tự do là sự suy nghĩ chính kiến của mình được sự đồng tình của mọi người. Không có sự bắt buộc người khác phải theo ý kiến của mình....
Dân chủ là gì...
- Là quyền được bày tỏ những sáng kiến của mình để xây dựng con người trong xã hội, môi trường vạn vật trong sự bình đẳng của thiên nhiên.
Độc lập là gì...
- Độc lập là toàn thể mọi công dân sống trong một đất nước, có quyền bày tỏ nguyện vọng của mình. Bằng hình thức hội đoàn, đảng phái để tham gia chính quyền do nhân dân bầu qua lá phiếu của họ.
Đa nguyên là gì...
- Là mọi tổ chức đảng phái đều xây dựng trên tinh thần "Bình quyền" xây dựng một Quốc gia giàu mạnh và hùng cường. Qua Tam quyền phân lập không trực thuộc vào một tổ chức hay đảng phái nào.
Độc tài là gì...
- Độc tài là một guồng máy của Chính quyền đều tập trung vào một đảng phái không có sự cạnh tranh. Sẽ đưa đất nước vào sự bất công , tham nhũng, bạo tàn đàn áp nhữ tiếng nói nguyện vọng của người dân. Và sẽ lệ thuộc vào một Quốc gia độc tài tài lân bang không lối thoát. Việt Nam hiện nay là điển hình.
KN
Ich bin zurück. "Charlie Hebdo" đã trở lại 

Ich bin zurück. "Charlie Hebdo" đã trở lại :D



TAGESSCHAU.DE

Việt Nam
Hãy tự tin chính mình để thoát ra vùng bóng tối an toàn của sự giả dối, lọc lừa... Để cho chính mình bước ra vùng ánh sáng của sự thật kinh doanh " Tự do dân chủ Đa nguyên..." Đó là sự Tự do ngôn luận quyền chính đáng của chính mình phải được bảo đảm trong một đời sống của Thế kỹ ngày nay.

KN



Freitag, 24. Februar 2017

Khai bút đầu xuân

Khai bút đầu xuân


Quan chức nhà ta xuân khai bút
Khai bút đầu xuân bằng Đồ, Họa
Như con nít lần đầu tập viết
Năm chữ Đức Trí Học Thành Nhân
Người có Học Trí Đức Thành toàn...
Đem đời sống vào Bi Trí Dũng
Từ bi hỷ xả lòng thanh tịnh
Dân chủ tự do phải đa nguyên
Người không Học sai đâu đánh đó
Như lể hội chém lợn Bắc Ninh
Lấy máu tanh làm trò thú vị
Dân chủ tự do chỉ độc đảng
Như quan chức tô màu máu đỏ
Hoàn thành nhiệm vụ chủ giao cho
Thăng quan tiến chức tiền bao bọc
Dân tình ta thán cứ dùi cui
Xữ dụng côn đồ làm bạo lực
Công an giết người trong trại giam
Tự tử xin tha đúng quy trình
Nhà nước ban phát ta bổng lộc
Phải tập chữ viết bằng Hán nho
Ta đây chữ viết dân vạn đại
Vẽ rồng vẽ rắn lòi chữ ngu
Tiếng Việt nước ta không thèm viết
Mẫu tự la tinh thoát Hán văn
Là niềm tự hào nòi giống Việt
Nam Á độc nhất nước Việt Nam

KN




Donnerstag, 23. Februar 2017

Đầu năm ông chửi


Ông vào đảng là để có ngày như thế
Đầu năm ông chửi
Tiên sư bọn lề phải phản động,
Tiên sư bọn cầm bút nói ngoa,
Tiên sư bọn thừa gió bẻ măng, thấy một ly nhích đi một dặm.
Dẫu đức cạn trí nông thì cũng nguyên tổng bí, đường đường đấng thái thuợng hoàng,
Một ngày làm nguyên thủ quốc gia, đi vào đi ra áo rách phải giữ lấy lề
Mặc răng chắc cặc bền trấn danh thiên hạ, nhơn nhơn phụ mẫu chi dân,
Tám năm ngai vàng chễm chệ, trong ngó ngoài nhìn thối cũng phải bốc thành thơm
Đầu năm mở sân rồng lấy hên,
Đón đệ tử với bầu đoàn
Vậy mà lũ nháy trà trộn bất lương,
Bội nghĩa quên ơn thừa cơ chộp mấy pô đưa lên mạng
Hé lộ bí mật quốc gia
Nào là
Ngai vàng hai ngôi, ngôi nào cũng bóng loáng
Bác hồ ngồi trên (dĩ nhiên) mạ vàng chói sáng
Rồng phụng chạm trổ tứ tung thể như cung điện
Vẹc xai thua xa lắc
Thái hòa sánh chuồng cu
Nghĩ tới Ô bá ma, ôi chao ơi, thiệt là tội nghiệp
Bọn dẫy chết không có cái bàn tiếp khách nên thân
Ông cạn hay ông nông, từ vô sản tứ cố vô thân,
Xưa tiều phu gánh cũi trên rừng, nhờ vô đảng nay ông mới có
Mà đâu phải chỉ mình ông như vậy
Bọn thằng Lú, thằng Sang, thằng Hùng, thằng Dũng… bây thử hỏi tụi nó đi
Bọn con Ngân, con Tiên (sắc), con Phóng… đưa nào đứa nấy
Cũng cùng một tẩy
Bọn tao vào đảng là để có một ngày như thế đấy
Tiên sư bố tụi bây,
Bọn cầm bút hút mực mà ăn,
Nghèo sinh ganh tị
Sao không vào nhà thằng X mà coi,
Cái mả cha của nó cũng đã hơn cái cung điện của ông sao bọn bây không nói
Con, rể, dâu… của nó ba bốn đứa,
Đứa nắm vài cái ngân hàng, đứa địa ốc, rì sợt năm sáu công ty,
Đứa một vùng lãnh chúa, hạng bét là bí thư cho đứa còn búng ra sữa
Sao bây không tới nhà thằng Hùng (hói) mà gõ
Sao bây không tới nhà thằng Thanh mà xông đất đầu năm
Bọn nó đứa nào cũng đô la, vàng dát ra tới ngõ
Đầu năm tình nghĩa hiểm sâu, thề trung thành trên đầu của bác, mở cửa đón đồng chí bước vô nhà
Tết tới cộng sản phản thùng, nguyện một lòng dưới đít ông mao, rộng tay ôm phong bì vào xông đất
Chơi nhau là phải chơi bằng phóng xạ, cho kín
Nhãn tiền thằng Ngọ, thằng Ba Thánh
Chơi là chơi cho sát ván, bây thấy hay chưa
Ai như bọn bây phây búc với lốc gơ
Um sùm thấy chán
Tám nhăm năm đời ta có đảng,
Đảng cộng sản nào lại chẳng vô luân ?
Thằng cộng sản nào tay không dính máu ?
Thì nay định hướng tư bản thị trường,
Tư bản dẫu ác nhơn, được cái túi thằng nào cũng khẳm
Từ cảnh sát đứng núp đầu đường
Tới côn an trong phòng thẩm vấn
Ngày được vài chai là tệ lắm
Huống chi đảng ủy với trung ương
Một đứa làm quan là được nhờ cả họ
Ai biểu bây trí ngủ, trí ngu
Mặt trận văn hóa xung phong,
Chiến lợi phẩm của bây là sách, là vở…
Chớ đâu phải tiền tươi, vàng lượng
Tứ thập niên vào vơ vét về,
Quyền lực không nếm thì thôi, nếm rồi thì ghiền như thuốc phiện
Tám năm vắt vẻo bí thư, tuổi thất thập cổ lai hi
Tao vẫn chưa thỏa nguyện
Nên mới xây triều đình, làm cung điện
Kê ngai vàng ngồi cho đỡ nghiện
Bây đã không thuơng tao, còn đi nói tào lao
Bố lếu, bố láo
Con cà, con kê
Thiệt tình :
Vàng phai lòng dạ nguyện thề
Tiên sư một bọn hồ hề chúng bây
Publié par Nhan Tuan


Đầu năm ông chửi
Cuối năm ông phang
Sang năm chửi tiếp
Cho mạt chúng mày
Bỏ quên nòi giống
Ức hiếp nhân dân
Cho bọn Bắc phương
Đày đọa dân tộc
Ông chửi chúng mày
Tàn ác với dân
Cùng chung giống nòi
Là bầy phản phúc
Rước giặc Trung Hoa
Tàn phá nước nhà
Rừng sâu biển cả
Phá hoại môi trường
Tiên sư chúng mày
Đổ tội dân ta
Thế lực thù địch
Bảo vệ môi truờng
Là đàn phản động
Chống nhà nước ta
Mả bố chúng mày
Tay dâng biển đảo
Nhượng Ãi Nam Quan
Nữa thác Bản Giốc
Phần vịnh Bắc bộ
Dọc đường biên giới
Cho giặc Bắc Kinh
Xin chức chư hầu
Độc tài độc đảng
Độc trị cầm quyền
Giết nòi giống ta 
Cho bầy Hán tộc
Sư cha chúng mày
Năm sau chửi tiếp...


KN

Mittwoch, 22. Februar 2017

Ông ơi buồn làm chi ?


songthu wrote on Feb 17, edited on Feb 21
Nhà báo Hữu Thọ .
Ông ơi buồn làm chi ?
Đảng ông ngày nay - Một bộ phận không nhỏ
Tham nhũng, tha hóa, biến chất,
Ung thư lờn hết thuốc
Đừng mong cứu chữa làm gì ...
Như thây ma chết chưa chôn
Đời còn u ám
Người dân còn đau thương, ôi máu xương và nước mắt trường kỳ
Xa xa Bản Giốc, ngắm suốt một dải biên cương
Ải xưa hùng vĩ Thiên hạ đệ nhất Nam quan
Ðứng bên này trông sang, sao nhớ tiếc
Sao xót xa đau quặn buồng tim ?
Nhớ mãi mãi muôn đời
Ngày mười bảy tháng hai năm xưa
Một ngàn chín trăm bảy chín
Tiếng súng nổ vang khắp nơi
Xé nát bầu trời biên giới
Quê hương ta vào trận chiến đấu mới
Giặc hung hăng tràn vào 6 tỉnh địa đầu
Máu dân tộc thấm đầy lòng đất mẹ
Quê hương ta từ ngày khủng khiếp
Giặc kéo hơn ba mươi sư ngùn ngụt lửa hung tàn
Giết sạch, đốt sạch, hãm hiếp, chặt chân, chặt tay,
Cả đàn bà có mang, trẻ em mới vài tháng tuổi
Rồi vứt xuống giếng ở Đồng Chúc, Hưng Đạo, Cao Bằng!
Ruộng khô, nhà cháy
Tàn sát thảm sầu
Dao búa tanh mùi máu
Kiệt cùng cuối ngõ đầu thôn
Dấu tích giếng căm thù còn đấy
Cha con chồng vợ một nhà
Bỗng chốc chia lìa đôi ngả
Thiệp cưới chờ người tưng bừng rộn rã
Bây giờ tan tác về đâu?
Sao nỡ quên quá mau ?
"Bài học dạy cho lũ côn đồ"
Nay không cho dân viếng đài liệt sỹ
Trong khi ra rã tăng loa
16 chữ vàng, 4 tốt
”Nghĩa trang Vị Xuyên” ngày xưa,
Những tấm bia mộ của 1600 chiến sỹ
Nam thanh nữ tú
Xung phong hăng hái lên đường
Chống xâm lược bành trướng bắc phương
Thân gửi lại nơi chiến trường quạnh quẽ
Nay khói lạnh, nhang tàn
Hồn người xưa biết phiêu dạt nơi đâu?
Phía biển đông quê nhà
Ai cướp của ta Hoàng -Trường sa ?
Bao chiến sỹ hải quân Việt nam
Gục ngã dưới pháo đạn súng thù xối xả !
Lưỡi bò 9 đoạn la liếm
Biển của ta, trời của ta
Nay chúng ngang ngược bắn, giết, cấm
Đánh đập ngư dân nghèo
Chặn cướp tàu thuyền, hải sản
Huênh hoang đòi tiền chuộc mạng
Biết bao đời người dân ta xứ biển
Sinh sống bình yên
Nhưng nay còn đâu nửa ?
Cảnh trai tráng đua thuyền cùng mặt trời
Sáng sớm giong buồm tung hoành giữa biển khơi
Tiến xa bờ đánh bắt tìm luồng cá ...
Bây giờ thuyền neo đầy bến cũ
Chẳng phải vì xa bến mỏi trở về nằm
Bằng lệnh cấm phi pháp bất nhân
Lũ người vừa ăn cướp vừa la làng
Quan thì hèn với giặc, ác với dân
Lòng người ngao ngán
Ngư dân Việt rồi đi đâu, về đâu ?
Đảng chết lâm sàng từ lâu
Biết bao nhiêu tội ác ngập đầu
nay còn ngăn cấm dân biểu tình phản đối lũ cướp nước
Ông ơi! Ðừng cố chữa! Lòng dân đau
Đảng ơi! Ðừng tiếc nữa! Mặc dân sầu
Để dân bại hoài , bại mãi
Đất nước còn đâu ?
Cuộc đổi đời - đã bao người trăn trở đếm thương đau
Phận tù không tội quên hết cả ngày lẫn tháng
Phí hoài bao sức thanh xuân tươi sáng
Thay chân nhau bị tống hết vô tù
Vẫn không làm sao ngăn cản nổi chí căm thù
Bọn nội, ngoại xâm - bầy sâu đục thân Tổ Quốc
Ngày đêm ăn tàn, phá hại
Núi cũng lở mòn
Nợ công chồng chất
Niềm tin vào những thứ mơ hồ tan rã
Bởi làm sao sống trong dối trá suốt đời ???
Không cam chịu sống quỳ
Lớp anh trước, em sau
Lần lượt đứng lên
Chung ước mơ ngày vui lớn
Toàn dân thao thức sang trang đời
Vì nắng đã lên rồi
Trời mỗi ngày lại sáng
Chim én bay khắp trời
Hương hoa nhài nức nở
Hãy để gió cuốn phăng đi
Bao nhiêu nhục nhằn dâu bể
Bao nhiêu nước mắt
Bao nhiêu mồ hôi
Bao nhiêu bóng tối
Bao nhiêu nỗi đau đời
Đời sẽ thôi gian trá
Khi sự thật lên ngôi
Từ nay người biết yêu người
Người một nước tin nhau
Vững lòng , ngày mai sẽ khác
Những môi khô, lại thắm
Nét mặt cau, lại cười
Tương lai nước Việt rạng ngời
Mùa xuân dân tộc đời đời hoan ca



Việt Nam không thể bao giờ quên
Đày xéo dân ta hàng thế kỷ
Độc tài đc trị cố tình quên
Không lẻ ta đây cũng quên theo
Sử sách dân ta ta phải nhớ
Lưu truyền hậu thế mãi noi theo
Tiền nhân ta hằng bao chống giữ
Giặc Bắc phương lủ giặc hung tàn
Biển đảo nước ta giăc chiếm gi
Đảng ta lảnh đạo bán giang sơn
Tài nguyên khoáng sản đảng nhượng hết
Bắt ép dân ta phải cố quên
n ta nòi giống dòng tộc Việt
Quyết giữ trong tâm mãi không quên


KN



ĐÀN ÁP KHỦNG BỐ CON CÁI:


ĐÀN ÁP KHỦNG BỐ CON CÁI:
Đấy cũng mới chỉ là hai ví dụ, trong rất nhiều câu nói chúng ta đươc nghe hàng ngày nơi cửa miệng của các cha mẹ Việt Nam. Họ nói như một cái máy bất chấp lý lẽ, không hề kiểm chứng thực tế, nhưng khi con cái chỉ cho họ cái sai của họ. Họ không thèm lắng nghe con cái mà ngược lại họ tìm đủ mọi cách, mọi giá đàn áp và khủng bố con cái khi con cái họ thể hiện được giá trị tinh thần TRÍ TUỆ, giá trị NHÂN PHẨM, NHÂN QUYỀN BÌNH ĐẲNG.
Trong mỗi lần cha mẹ “giáo dục” con cái mình, họ không từ bỏ bất cứ ngôn từ thô bạo tục tĩu nào : “Đồ óc heo, Địt mẹ mày thằng con mất dậy,” .v.v đây không còn là mạt sát mà là miêt thịt và xúc phạm giá trị nhân phẩm của con cái.
Không còn hình thức đánh đập con cái nào tại Việt Nam không có, không còn món vũ khí hỏi cung nào mà cha mẹ Việt Nam không sử dụng: Roi tre, roi mây, roi đuôi cá đuối, roi giây điện,..ngày hôm nay nhân loại còn không cho phép con người dùng những biện pháp tra tấn như vậy với các tù binh chiến tranh. Đây là hành động đàn áp con người bằng bao lực và phi nhân tính.
Gian manh hơn nữa là họ dùng biện pháp phong tỏa kinh tế, bằng những hình thức: “ Mày không làm ý tao thì từ mai trở đi không nhận đồng nào của tao” đây là việc làm gi đây? Đây chính là chính sách bóp bao tử, bao vây kinh tế. Dùng áp lực kinh tế để người khác tuân thủ làm theo ý mình, đó là một việc làm phi giáo dục.
Nếu không thành công nữa thi cha mẹ thường dùng biện pháp cuối khủng bố tinh thần, dùng tình cảm làm áp lực con tin: “ Mày không nghe lời tao tao sẽ từ mày”. Về phương diện sinh vật học thì việc “từ con cai” là không thể, vì không cách nào cha mẹ có thể lây đi hoặc thay đổi DNA của chính mình hoặc của con cái. Về mặt con người không thể nói một tiếng “từ con cái” hoặc “ yêu con cái” thì là có tình cảm với con cái. Đây chính là hành động khung bố tinh thân với con cái. Mang tình cảm cha me ra làm áp lực cho con cái.
Ở hầu hết các nước “NGOẠI” đều ngăn cấm và “trừng trị” nếu chỉ làm những điều đó với bất kỳ một ai, vì đó là vi phạm nhân phẩm, nhưng với người Việt Nam chúng ta cho đế hôm nay thì đó là chuyện hàng ngày tại hầu hết các gia đình.
CON CÁI LÀ ĐỒ TRANG SỨC:
Suy nghĩ và hành xử như thế, vậy thì Họ, các bậc cha mẹ nghĩ con cái họ sẽ học những cái gì nơi những thứ “quốc tế” ấy đây? Trong khi ƯỚC VỌNG, chủ đích, và lối “huấn luyện” của Họ chỉ có thể biến con cái Họ thành những nhân cách chỉ biết cúi đầu tuân phục “người trên” với tinh thần bái vật, trọng của cải, sính quyền lực. Như vậy chúng ta cũng “đoán” được là Họ gửi con cái đi học chỉ để có thêm phương tiện “gọi dạ bảo vâng” cao cấp hơn, và kiếm tiền nhiều hơn. Ôi quả thật vĩ đại thay một “hệ tư tưởng sống” của một dân tộc!
Mẹ kiếp! Thế là thế nào? Tiên sư bố nhà chúng nó! Họ muốn biến con cái của họ thành VẬT TRANG TRÍ, HÌNH NỘM hay MÁY MÓC? Con cái chỉ được phép làm theo cái mà HỌ muốn. Nhưng trong chính thế hệ của họ, có những người lúc thời non trẻ, từng là những người coi chuyện “cha mẹ đặt đâu con ngôi đó” là cổ hủ,” sai trái áp chế! Chính họ có những kẻ từng “đả cựu nghinh tân”. Chính họ là những người mua cho con cái họ những bộ quần áo Tây. Chính họ là những người cho con cái họ học tại những trường QUỐC TẾ. Thế thì phải chăng trí não những người này đã bị biến dạng “teo lại” theo tuổi già? Hay là ngày xưa họ chỉ a dua mà không nhận thức, theo tính bày đàn của thời đại?
Họ chỉ muốn con cái thành ông bác sĩ, bà nha sĩ v.v theo ý nghĩ ước muốn đối trọng tăm tiếng, danh dự khen chê với hàng xóm, xã hội bên ngoài… Mà có bao giờ họ ngồi xuống lắng nghe nguyện vọng của những đứa con, những con người có ước vọng riêng tư, khả năng riêng biệt của chúng không? Hãy nhìn ánh mắt đầy kiêu hãnh của các ông bố bà mẹ khi đi bên cạnh và giới thiêu con mình: “Đây là B con tôi, cháu la Bác sĩ, dược sĩ…!” Không biết dùng từ nào diễn tả ánh mắt của họ lúc đó, nó giống như hai viên kim cương được chiếu đèn vào một đêm không trăng không sao LONG LANH RỰC SÁNG, tựa như hai bong đèn Pha của những chiếc Trực Thăng khi rọi bắt tội phạm.
Những nếu “buộc phải” đi cạnh một đứa con chỉ là công nhân, hay đang thất nghiệp thì thật bất hạnh cho họ khi có ai đó hỏi về con của họ, hai mắt của họ xup xuống, như những đứa trẻ khi ăn vụng bị bắt quả tang. Ánh mắt họ đầy xấu hổ và tội lỗi khi phải thú thật là con mình chỉ là công nhân!
Các bạn thử nghĩ coi chuyện gì sẽ xẩy ra nếu vì một lý do nào đó không còn những người làm việc hốt rác trên trái đất này, hay nói theo đúng qui cách kinh tế cung cầu là khi chúng ta có nhiều bác sĩ, nha sĩ, và thiếu công nhân hãng xưởng làm việc? Không chỉ là nỗi đe dọa sẽ sống chung với đống rác và vật giá leo thang khan hiếm, mà nghề hốt rác sẽ đắt giá, giá lao động công nhân sẽ cao và thu nhập bác sĩ , nha sĩ sẽ thấp xuống, cạnh tranh nhau chí chóe.. Và kết quả là chính một số trong những bác sĩ, nha sĩ này sẽ đổi nghề, thậm chí có thể thành những ông bà hốt rác, anh chị công nhân v.v Tất cả chỉ là nhu cầu và đáp ứng hỗ tương của xã hội kinh tế. Vì vây chúng ta thấy rõ trong xã hội không có nghề nào cao quý hơn nghề nào. Mỗi nghề nghiệp đều có giá trị riêng và giá trị cống hiến cho xã hội ngang nhau; và nhân phẩm con người, dù họ làm bất cứ công việc gì, cũng đều bình đằng. Nhưng chỉ có nhân cách hành xử, sự thể hiện đạo lý lương tâm chức nghiệp của mỗi cá nhân trong tương quan xã hội mới phân biệt xấu tốt, khinh trọng giữa con người. Hành xử bất lương phi nhân thì làm nghề gì , chức vụ gì cũng hạ cấp đáng khinh.
Vì vậy chúng ta không lạ gi khi nghe tin một thanh niên Việt Nam sống tại Mỹ giết chết mẹ mình vì lý do bị mẹ bắt đi học y khoa! Và chẳng hiếm hoi gì các thanh niên Việt Nam tự tử khi thi vào đại học ..vì không thể học được khi không đúng năng khiếu ý nguyện! Và cũng có không biết bao nhiêu người thành nghiệp, thành danh cống hiến cho xã hội nhân loại trong biết bao lãnh vực khác, mà không phải là bác sĩ nha sĩ, kỹ sư, như chúng ta vẫn đang chứng kiến khắp nơi trên quả đất này.
QUAN NIỆM QUYỀN LỰC CỦA CHA MẸ TỪ ĐÂU MÀ CÓ?
Con cái, nói cho cùng, là kết quả “trò chơi tiêu khiển tình dục” của cha mẹ. Đứa con không hề được hỏi ý kiến có muốn ra đời hay không? Thế mà ngày hôm nay trong tiềm thức của cha mẹ Việt Nam vẫn còn ý niệm:
“Công ơn sinh thành”và như vậy “Tao sinh ra may được thì giết mày được” ..
Xét xem, hầu hết các tín ngưỡng tôn giáo đều cấm hành động phá thai, giết người dưới mọi hình thức, hành động phá thai đã bị cấm huông chi giết đứa con đã ra đời!? Hay về luật pháp thì hầu hết các nước “tiên tiến” đều cấm phá thai sau tháng thứ 3 (vì sau tháng thứ 3 bào thai đã cảm nhận được thế giớ bên ngoài và đã đuợc coi là con người) ngoại trừ những trường hơp ngoại lệ sức khoẻ của người mẹ không cho phép, đứa bé có thể bị những khuyết tật khi ra đời v.v..Tại sao? Chính vì GIÁ TRỊ TUYỆT ĐỐI của CON NGƯỜI và GIÁ TRỊ này KHÔNG THUỘC QUYỀN SỠ HŨU của BỐ MẸ.
Chính vì vậy mà “Quyền Lực sở hũu đứa con” của cha mẹ trên thực tế rất giới hạn. Nhưng trách nhiệm của cha mẹ thì rất lớn, đó là nuôi dưỡng và tôn trong con cái như là một con người, bởi vì sao vậy? Vì ngay từ khi cất tiếng khóc đầu đời thì đứa con đã là một thành viên chính thức của gia đình và xã hội với đẩy đủ mọi giá trị nhân phẩm như mọi thành viên khác đã có mặt trước nó. Giá trị nhân phẩm này KHÔNG LÀ SẢN PHẨM hay SỞ HŨU của BỐ MẸ. Và GIÁ TRỊ NHÂN PHẨM này được tiềm thức thừa nhận qua thể hiện tình thương, sự vun vén, chăm sóc, giáo dục con cái, chứ không phải vì con cái là một món đồ vật hay một cục bột để cha mẹ nhào nặn theo y mình muốn. Vì thế, niềm tự hào, sự hãnh diện của cha mẹ chính là tạo được điều kiện cho con cái phát triển tòan bộ kỹ năng riêng tư của chúng, và quan trong hơn, cha mẹ cưu mang thiên chức chỉ cho con cái biết rõ giá trị làm người của chúng.Cho nên cha mẹ phải tôn trọng con cái như một chủ thể độc lập, phải bỏ đi cái quan niệm con cái thuộc quyền sở hữu của cha mẹ như một vật dụng.
Nhưng chính vì hiện nay trong tiềm thức của rất nhiều cha me Việt nam vẫn còn tư tưởng sai lầm là họ có quyền “ sinh - sát” con cái nên mới có những hiện tượng coi con cái như những vật sở hữu của họ để đánh bóng, hay làm đồ trang sức cho chính họ và họ có quyền tra tấn khủng bố con cái về thể xác lẫn tinh thần như họ muốn.
Posted by Kunieda Aoi Huynh

-Một xã hội lành mạnh đầy phẩm chất của một con người. sự độc tài tư tưởng ngay trong gia đình cần phải loại bỏ ngay cả trong vấn đề tư tưởng tôn giáo. Thì mới có một nền đa nguyên xã hội tự do dân chủ như phương Tây được, cũng chỉ mới có từ khoảng sau đệ 2 Thế chiến mới hưng thịnh và tiên tiến đúng ý nghĩa một con người trong cuộc sống của thời đại ngày nay. Còn độc tài gia đình là còn độc tài bè phái, còn độc tài tư tưởng là còn độc tài xã hội trị.

Dienstag, 21. Februar 2017

Gia Đình Việt Nam: Một Định Chế Không Tiến Hoá

Gia Đình Việt Nam:
Một Định Chế Không Tiến Hoá
Gia đình , với đa số người Viêt Nam, dù chung sống trong xã hội nào, gia đình vẫn tồn tại như đơn vị ở các xã hội súc vật hoặc còn bán khai, đó là chỉ tồn tại theo bản năng sinh tồn bái vật, và duy trì việc truyền giống mà thôi, ngoài ra KHÔNG CÓ NỖ LỰC TIẾN HÓA TRAU GIỒI, NUÔI DƯỠNG ĐẠO LÝ, NHÂN CÁCH, GIÁ TRỊ NHÂN BẢN cho CÁ NHÂN trong tương tác XÃ HỘI LOÀI NGƯỜI.
Nhưng trong hầu hết tất cả các xã hội muôn loài, và ở mọi nền văn hóa, định chế gia đình luôn đóng một vai trò quan trong. Hơn thế nữa có rất nhiều nhà xã hội học cho rằng gia đình là khởi điểm đầu tiên của sự hình thành xã hội chúng ta ngày hôm nay. Qua sự chung sống, sinh hoạt của các thành viện trong gia đình đã biến loài người thành động vật cao cấp. Ở đời sống thú vật, gia đình chỉ mang ý nghịa BẢN NĂNG sinh tồn và BẢN NĂNG bảo vệ sự truyền giống.
Gia đình của xã hội LOÀI NGƯỜI có những giá trị cao hơn nữa, đó là truyền lại, nâng cao cho thế hệ đi sau những khả năng đặc biệt như ngôn ngữ, tư tưởng, và trên hết là những giá trị sống do chính CON NGƯỜI TỰ ĐẶT RA, không phải để chỉ sinh tồn theo lý tính vật thể sinh động vật, mà chính là sự TỒN TẠI TINH THẦN của NỀN NHÂN BẢN.
Chính những điều này khẳng định sự độc nhất vô nhị của LOÀI NGƯỜI so với các sinh vật khác đang hiện hữu trên trái đất, và giá trị quan trong này được NUÔI DƯỠNGTHĂNG TIẾN hay bị TRÌ TRỆ HỦY HOẠI phần lờn đều nằm ở trách nhiệm gia đình trong xã hội loài người. Vì ai trong chung ta cũng biết “ Gia đình là định chế căn bản của xã hội”, vì GIA ĐÌNH là nơi con người được SINH RA, NƯÔI DƯỠNG về cả THỂ XÁC lẫn TÂM HỒN, trước khi hoàn toàn bước vào sinh hoạt độc lập để tác động chung trong XÃ HỘI rộng mở ; và loài người đã trân trọng định chế này qua những lễ nghi cưới hỏi theo từng văn hóa.
Xã hội Việt Nam ngay hôm nay, dù đã hội nhập, đời sống vật chất đã thay đổi cập nhật, nhưng vẫn trì trệ lạc hậu, chậm tiến, hủ lậu và với không biết bao nhiêu tệ nạn.. Một phần rất lớn cũng do cách HÀNH XỬ TƯƠNG QUAN giữa cha mẹ con cái trong gia đình, và nhất là việc giáo dục con cái của hầu hết cha me Việt Nam với biết bao nhiêu SAI TRÁI LẠC HẬU, do chính sự hiểu biết SAI TRÁI LẠC HẬU của bậc cha mẹ được truyền từ nhiều thế hệ qua, nhưng vẫn chưa hề được điều chỉnh rộng lớn. Nếu có những nỗ lực khai phá như Tự Lực Văn Đoàn đều bị thế lực chính trị quyền lực tìm đủ cách trấn áp triệt tiêu, vì chính những sai trái lạc hậu của định chế gia đình lại là lợi điểm, nền tảng vững chắc của quyền lực chính trị đôc tài. Do đó nền chính trị độc tài phi nhân vẫn thường nuôi dưỡng sủ dụng những sai trái lạc hậu này để tồn tại.. Và ở Việt Nam dĩ nhiên không là ngoại lệ.
Hiện Tượng ngày hôm nay ở xã hội đât nước Viêt Nam, có không biết bao nhiêu trường mẫu giáo quốc tế , trường tiểu học Việt Úc , Trường Trung Học Việt Pháp, Đại Học Quốc tế, còn thiếu cái trường nào mà chưa có “Quốc tế” không vẩy? Còn thiếu vật dụng nào trong gia đình và hàng ngày của chúng ta không là hàng NGOẠI không? Dẫu cũng có phần do mặc cảm tự ti thấp kém , nhưng cũng đúng thôi! Sính ngoại, vọng ngoại không nhất thiết là xấu là tai hại… vì sự thật mình tệ hại không bằng người, và phẩm chất của hàng ngoại cao và thật sự giá trị của những sản phẩm nội điạ chưa thỏa đáng được nhu câu của người tiêu dùng. Vì chúng ta đã quen thói làm cho qua chuyện, làm cho có. Chỉ biết cái lợi trước mắt thôi, làm ăn theo kiểu thời vụ. Nhưng ở đây tôi không muốn đi sâu đề tài này vì sẽ vượt quá giớ hạn mà người Việt Nam chúng ta muốn đọc.
Thế nhưng tại sao trong não trạng của những con người BIẾT và HIỂU để yêu chuộng cái hay, cái tốt cùa nước NGOÀI như trên lại có những suy nghĩ nhận định quái đản ngược ngạo thể hiện ra hàng ngày tại Việt Nam như thế này đây :
- “Bố ơi, bố làm vây là không đưọc, vì nếu bỏ đi cái cột bê-tông này là sai hết kết-cấu của bản vẽ và có thể làm nhà xập!”
- “Nhà tao, tao xây gì bỏ gì là quyền tao, mày biết gì mà nói; Trứng mà đòi khôn hơn rân”! ”
Dù “quả trứng” là kiến trúc sư đã ra trường gần 10 năm kinh nghiệm , và đang làm việc cho một công ty xây dựng NƯỚC NGOÀI - và “Rận” thì ngoài tuổi già , còn học vấn chuyên môn chưa hết lớp 10!
- “Con biết không, thằng em con nó mê con bé A quá. Mẹ đọc được trong thư của con A viết cho em con là; “….sinh nhật em, món quà em mong không phải là nước hoa; túi sách, nữ trang như anh đã đoán. Em chỉ mong hôm đó có anh và được anh hôn em..” Mày nghĩ coi! con gái con đứa mà như vậy, đúng là mất nết!”
- “Mẹ, tại sao mẹ lại đọc thư RIÊNG TƯ của bạn gái nó gửi cho nó?”
- “Tao là mẹ nó, tao có trách nhiệm theo dõi và bảo vệ nó!”
ĐỨA CON “nhỏ dại” kia năm nay mới “chưa đầy 22 tuổi”, đang được mẹ cho đi học tại trường đại học QUỐC TẾ. Và Mẹ có quan hệ yêu đương trai gái, lấy chồng và CÓ MANG, sinh con làm Mẹ ở cái tuổi đời “còn dại dột cần được bảo vệ,” mà theo quán lệ của NƯỚC NGOÀI đã thành người lớn đôc lập tự chủ “năm 21” tuổi đời, tuổi được ứng cử tham chính làm dân biều, bộ trưởng v.v
Ôi thôi! Một dân tộc biết cái HAY , cái TỐT, cái PHẨM CHẤT của NƯỚC NGOÀI, để yêu chuộng hàng ngoại đến thành căn bệnh SÍNH NGOẠI, thế mà về mặt tư tưởng suy nghĩ thì mục nát cổ hủ. không có chỗ cho một mặt hàng GIÀ TRỊ NHÂN PHẨM, TƯ TƯỞNG BÌNH ĐẴNG của NƯỚC NGOÀI nào chen lọt, chẳng hạn là tinh thần TÔN TRỌNG NHÂN PHẨM BÌNH ĐẲNG, tôn trọng TÍNH RIÊNG TƯ … ít nhất là chen lọt vào giữa quan hệ CHA MẸ và CON CÁI.
Posted by Kunieda Aoi Huynh


Bildergebnis für Bilder von Kinder




Mơ thấy bác tổng nhà ta
Đăng đàn khai báo hội nghị vừa qua
Giấc mơ hiện thực kéo dài
Một trăm năm nữa phải còn vượt qua
Đời người sống được bao lâu
Một trăm năm nữa có còn Việt Nam...?
KN

IMAGES-BLOGGER-OPENSOCIAL.GOOGLEUSERCONTENT.COM
IMAGES-BLOGGER-OPENSOCIAL.GOOGLEUSERCONTENT.COM

Samstag, 18. Februar 2017

Tiếng nói dân ta...

Tiếng nói dân ta...



Vó ngưạ ra đi để dấu ấn...
Chân dê bước tới cùng xông pha...
Tự do ngôn luận quyền chính đáng...
Dân chủ đa nguyên quyền chính kiến...
Bài trừ tham nhũng quyền người dân...
Khỉ tới gọi Gà vang tiếng gọi...
Hiệp thông dân chủ lẫn đa nguyên...
Cùng nhau xây dựng đất nước Việt...
Độc tài độc đảng hết lộng hành...
Khỉ đi cầu cạnh nước Trung hoa
Ban phước ban thọ rước đọa đày
Mười lăm văn kiện bàn giao hết
Giữ vững mối tình hữu Việt Trung
Quân đội quốc phòng đồng tương ứng
Công an thống trị diệt dân ta
Kinh tế đô hộ còn nước Nam...?
Xóa đi tất cả nghĩa đồng bào
Anh hùng giữ nước chống Trung Hoa
Hoàng Trường hãi đảo người giữ nước
Chống họa xâm lăng của Hán triều
Năm nay gà về theo tiếng gọi...
Bao năm qua trong giấc ngủ dài
Mầm mống dân tộc ta quên hết
Độc tài độc đảng dạy ta quên
Thiên đường chủ nghĩa đồng tư tưởng...
Bác Hồ ta đây chính bác Mao
Việt Trung một nhà không biên giới
Dân Việt ta mãi chẳng còn gì...

KN

Tổ quốc con chung giống nòi Việt...
Danh dự tổ quốc không thể quên...
Trách nhiệm con người ta phải nói...
Rạng rở non sông gấm sử vàng...



KN

Bildergebnis für hình ảnh cuộc chiến tranh biên giới 1979

Dienstag, 14. Februar 2017

Miền đất hứa và những kẻ vô ơn




Miền đất hứa và những kẻ vô ơn

Cập nhật lúc 19-01-2013 21:22:51 (GMT+1)
Hội CCB Leipzig. Ảnh: nguoiviet.de.


Thưa các anh chị! Với góc nhìn của một độc giả cũng là cựu quân nhân, tôi vui mừng khi nhìn thấy các các anh chị, những người của một thời, nói theo cách của ông Lê Lựu là ''thời xa vắng''.

Miền đất hứa và những kẻ vô ơn
Thưa các anh chị! Với góc nhìn của một độc giả cũng là cựu quân nhân, tôi vui mừng khi nhìn thấy các các anh chị, những người của một thời, nói theo cách của ông Lê Lựu là ''thời xa vắng''.
Tôi thật sự vui mừng khi nhìn thấy các anh chị vẫn còn đủ sức khỏe để ngồi lại với nhau để đàn ca sáo nhị, để ôn cũ nói mới, để tự sướng, để xưng tụng cái hào quang một thời mà tôi tin, trong thâm tâm các anh chị không một ai mong muốn. Phe nào thắng cũng vậy, chỉ có nhân dân là kẻ thua thiệt. Nhưng lịch sử đã lùi xa và không thể làm lại nên dù sao tôi cũng chúc mừng các cựu đã có một sức khỏe vô địch chẳng khác gì người lính năm xưa.
Thực ra chuyện cũng chẳng có gì để nói nếu các anh chị có hứng để tổ chức xưng tụng rình rang trên quê hương của các anh chị. Đằng này, ngay trên cái đất nước tự do của những người con Đức, những người đã đổ bao xương máu để đập vỡ bức tường ô nhục Berlin, mang lại hạnh phúc cho dân tộc Đức và cả gia đình con cái các anh chị. Như vậy thì khác nào các anh chị tổ chức đám giỗ ... trong nhà người đã cưu mang các anh chị bằng những 'bài ca' xưng tụng có phần hơi lố, cũng có thể nói là trơ trẽn pha với giai điệu ''híp hốp thời xa vắng'' bởi những hình nhân mang cả cây quân phục nặng trĩu huân huy chương, tóc pha sương quay cuồng. Nước chủ nhà nhân hậu không cấm các anh chị kỉ niệm này nọ như họ đang tích cực đấu tranh với bóng ma của chủ nghĩa phát xít, nhưng xét về tình, nhất là truyền thống ''ăn quả nhớ kẻ trồng cây'' của dân tộc việt thấm đẫm qua lời ru của mẹ từ khi các anh chị còn thơ bé thì quả không còn gì để nói khác, các anh chị là những kẻ vô ơn.
Tục ngữ Việt có câu ''nó lú nhú có chú nó khôn''. Đằng này, chú nó đại diện ngoại giao của một quốc gia, sống bằng tiền thuế của dân mang tiếng có ăn, có học mà cũng 'lú' hết cỡ thợ mộc cùng các anh chị tuổi già, trí nhớ có phần tù mù, ca vang hết lời bài ca xưng tụng. Khi con cháu các anh chị trưởng thành đang hòa mình vào hơi thở của nước Đức và cả cái ông phó thủ tướng Đức gốc Việt cũng không dám nhận mình là gốc Việt đâu. Khổ! Dân tộc Việt đi đâu cũng khổ! Nhục như con trùng trục.
Ăn mừng hoành tráng. ảnh: nguoiviet.de.
Ăn mừng hoành tráng. ảnh: nguoiviet.de.
Thưa các anh chị! Đã từng là một quân nhân, xin phép các anh chị cho tôi nói thẳng nói thật, không giống như ông tổng Trọng, tổng bí thư ĐCSVN hay sính dùng đại từ nhân xưng kiểu ông X, bà Y, nó bí hiểm lắm. Thôi thì, bằng những câu hỏi ngỏ hoặc những mệnh đề không nhất thiết các anh chị cần phải chứng minh nếu các anh chị không thực sự muốn, tôi mạnh dạn đưa ra để mọi người khác, cùng các anh chị cựu binh suy ngẫm.
Bức tường ô nhục của chế độ cộng sản bị hạ bệ
Các anh chị nghĩ sao về sự có mặt của của các anh chị khi đến miền đất hứa Đức từ những năm 1980 của thế kỉ trước? Các anh chị có hiểu theo cơ chế (xin- cho) tức là đảng và nhà nước đã ban cho anh chị như một phần thưởng, đền bù những vất vả mất mát sau khi các anh chị ra khỏi cuộc chiến hay không? Hay có một cách giải thích khác có vẻ 'nghịch nhĩ '  nhưng hoàn toàn là sự thật như phần 1 bài viết.
Bức tường ô nhục chia cắt Berlin cùng với chế độ cộng sản toàn trị, không tưởng bị nhân dân Đức đạp đổ vào năm 1989 để dân tộc Đức thống nhất được sống trong xã hội tư bản giãy chết mà dân chủ không bằng 1 phần mười dân chủ Việt Nam như lời bà phó chủ tịt Nguyễn Thị Doan rêu rao, thực chất đã không hèn hạ cắt lương hưu như ông đại tá Thanh, cái loa rè của đảng gần đây lớn tiếng ''dọa'' các trí thức ăn lương khi khuyến khích họ cố giữ đảng, cố giữ cái chế độ hèn với giặc, ác với dân. Người Đức đã hào phóng đền bù cho các anh chị khi trở về cố quốc 3000 Denmark để hỗ trợ cuộc sống. Nên nhớ số tiền thời điểm đó rất lớn, tương đương 80 năm lương của một công nhân lành nghề khi đi làm trong hệ thống nhà máy, xí nghiệp Việt Nam khi đó. Điều này thì các anh chị không thể quên.
Rất nhiều người trong số các anh chị chấp nhận 'đánh bạc' với số phận, bằng mọi cách để ở lại nước Đức, chấp nhận kể cả những phương sách khả dĩ khổ nhất, hèn nhất, nhục nhất miễn là không bị tống về nơi anh chị từ đó ra đi. Các trại ty nạn, các tổ chức nhân đạo, phi chính phủ, các tổ chức tôn giáo, các cá nhân, gia đình Đức đã hết lòng cưu mang, đùm bọc và thậm chí họ còn đấu tranh mạnh mẽ kêu gọi dư luận quốc tế ủng hộ các anh chị vô tư không trục lợi. Trong suốt thời kì đen tối đó, Đại sứ quán CHXHCN Việt Nam thì im lặng khó hiểu, bỏ mặc, đem con bỏ chợ và việc duy nhất mà họ có thể làm là tích cực hợp tác với sở di trú để thanh lọc sao cho nhanh, để tống khứ các anh chị về nước cho rảnh nợ và những chuyến bay tràn ngập tiếng oán hờn tuyệt vọng có sự hộ tống của cảnh sát, cơ quan lãnh sự là một vết nhơ lịch sử mà các anh chị không thể nào quên.
Nước Đức dân chủ và tự do mặc dù phải cùng một lúc phải giải quyết bao vấn đề khi thống nhất đất nước, nhưng truyền thống coi trọng quyền con người đã không bỏ mặc mà nhanh chóng ra những chính sách nhân đạo để các anh chị tái hòa nhập cộng đồng, ổn định cuộc sống. Một trang sử đã sang trang, cộng đồng Việt hăm hở bước vào cuộc đời mới trong vòng tay dang rộng của nước Đức và nhanh chóng phát triển trở thành cộng đồng mạnh. Họ được quyền đón thân nhân hợp thức hóa gia đình, rất nhiều hoàn cảnh chia cắt phân ly được tái đoàn tụ trong niềm vui khôn xiết. Thiết nghĩ, các anh chị không phải là những hạng người vô ơn, và rằng có một bộ phận não trạng có bị tẩy trắng bởi chính sách nô dịch từ trong nước thì phàm sinh ra làm con người công chính, làm người tử tế sẽ không vì một cái danh hão nào đó, tự bỏ phần ''phần người, giữ lại chữ con'' mà có hành động làm tổn thương đất nước đã cưu mang mình, xúc phạm đến biết bao đồng hương của mình, bạn bè con cháu mình đã và đang dầy công vun đắp, xây dựng, làm đẹp quê hương, đất nước thứ hai của mình.
Những hội đoàn được Đức cưu mang. Ảnh: nguoiviet.de.
Những hội đoàn được Đức cưu mang. Ảnh: nguoiviet.de.
Bi kịch của XHCN đã đến lúc lộ mặt
Thưa các anh chị! Thế kỉ 21 đã cùng với sự phát triển vượt bậc của công nghệ thông tin đã làm thay đổi bộ mặt thế giới. Ước mơ cháy bỏng của nhân loại về một thế giới phẳng đã thành hiện thực. Ngày tàn của những chế độ toàn trị, ngu dân dễ trị, bưng bít thông tin, gian lận, nói láo, đổi trắng thay đen, thay đổi khái niệm …  đã bị dồn vào chân tường, đến hồi cáo chung. Không một ai, kể cả những người vô tư nhất, cả các anh chị không thể không biết tin tức nóng bỏng hàng ngày thông qua Internet và các phương tiện thông tin hiện đại khác dù khoảng cách địa lý có xa hàng vạn dặm thì cũng chỉ là một cú nháy chuột.
Đất nước Việt Nam yêu dấu của chúng ta đang bước vào một bi kịch tồi tệ nhất trong lịch sử. Đảng cộng sản Việt Nam đã bộc lộ bản chất và lỗi hệ thống không thể sửa chữa. Những hạ tầng cơ sở mới khang trang hoàn toàn sử dụng vốn vay và đây là miếng mồi béo bở cho các tập đoàn lợi ích trong đảng sà sẻo đến 70 phần trăm. Tài nguyên bị khai thác nói trắng ra là bị tận thu đến kiệt quệ. Điều 4 hiến pháp khư khư giữ độc tôn độc quyền toàn trị của đảng cùng với chính sách mơ hồ ''đất đai thuộc sở hữu toàn dân'' là đòn đánh trực diện vào quyền lợi của hơn 90 triệu dân. Tầng lớp nông dân, người đã giúp đảng cướp được chính quyền, là tầng lớp mà chế độ nào cũng ''bán mặt cho đất, bán lưng cho trời'' trải qua hàng ngàn đời sinh sống trên chính ruộng vườn của họ bỗng một hôm bị đuổi ra ngoài đường nhường chỗ cho cái gọi là đô thị hóa. Kêu khóc ư??? Đó là ý đảng. Chống lại ư? Công an, bộ đội, bạo lực của đảng sẽ dạy cho nhân dân bài học về chuyên chính ngay. Vụ anh Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng Hải phòng, cũng là cựu chiến binh một thời đổ xương đổ máu vì đất nước, để bảo vệ tài sản hợ pháp của mình đã cùng đường buộc phải cầm súng đạn hoa cải chống lại những người nhân danh đồng chí của mình thực chất là bọn hồng vệ binh khoác áo đảng, dùng bạo lực của đảng trấn áp không thương tiếc. Vụ việc vỡ lở, chính ông X ông thủ tướng đương nhiệm đã tương kế tựu kế giả đò nhận 'sai' để lấy lòng dân và sau đó bỏ lửng. Rốt cuộc vài con tép nhận trách nhiệm khiển trách, còn người được minh oan ư? Hãy yên chí '' gặm một mối căm hờn trong cũi sắt'' dài dài vì tội giết người, chống người thi hành công vụ, tuy đã công nhận cưỡng chế sai.
Sẽ không đủ thời lượng dù chỉ là sơ lược để điểm những bi kịch thời đại mà một quốc gia tự nhận là thiên đường XHCN đã bộc lộ một cách công khai, hèn với giặc, ác với dân, khi bỏ tù hàng trăm người dám thể hiện quan điểm khác với quan điểm nhà nước. Đàn áp dã man người biểu tình chống Trung Quốc xâm lược từ đất liền tới biển đảo chỉ với tội yêu nước. Hàng loạt những tư bản đỏ thẳng tay vơ vét tài sản, sống phè phỡn trên lưng người dân khốn khổ. Tệ nạn mua bán chức quyền biến xã hội thành phiên chợ đen khổng lồ tất tần tật từ cái chức thấp nhất đến cao nhất. Kể cả các công chức ngoại giao, ăn lương bằng thuế của dân, đem chuông đi đấm nước người cũng không nằm ngoài vòng quay ô nhục. Tôi sẽ không liệt kê thêm nữa và xin dành thời lượng trong một bài viết khác, chỉ nhấn mạnh một bi kịch hãi hùng khi 3000 công an cảnh sát đặc nhiệm súng ống tận răng kết hợp với côn đồ đàn áp dã man chỉ vài trăm nông dân khốn khổ, không một tấc sắt  trong tay, không có khả năng tự vệ để đuổi họ ra khỏi chính ruộng đồng của họ giành đất cho những tập đoàn lợi ích. Đó là Văn Giang Hưng Yên, đêm lửa khói ngút trời. Những thước phim oan nghiệt khi được công chiếu như một bản án chế độ tàn bạo còn hơn cả thời đế quốc, phong kiến cộng lại, và tôi tin rằng bên trời Âu, có không ít anh chị em có người thân của mình trong là nạn nhân trong cuộc cưỡng chế tàn bạo đó.
Cả dân tộc vẫn oằn mình trong độc lập
Trở lại vấn đề anh chị em hội CCBQĐND Việt Nam tại CHLB Đức cùng với những thước phim, bức ảnh hoành tráng xưng tụng, có mặt đại diện của sứ quán, đại diện các đoàn thể mang danh cộng đồng khác trong cái gọi là lễ kỉ niệm ... đã được đăng tải trên báo chí thông tin đại chúng sẽ mãi mãi là sự hổ thẹn khi cùng một lúc phạm 3 lỗi: Vô ơn với chính người đã cưu mang mình, đó là nước Đức, quay lưng đối diện với đồng bào ruột thịt của mình, cội nguồn của mình, đó là thất tâm. Cuối cùng các anh chị đã vô tình hay cố ý xúc phạm rất nhiều bà con cô bác, những cựu chiến binh có lương tâm, những thế hệ con cháu được hưởng sự cưu mang vô bờ bến của một Châu Âu tự do. Tất cả chỉ vì cái danh hão không hơn không kém. Sẽ không có bất cứ tòa án nào phán xét các anh chị. Luật cũng không cấm. Chỉ có tòa án lương tâm của chính các anh chị sẽ đối diện các anh chị.
Chào cờ. Ảnh: nguoiviet.de.
Chào cờ. Ảnh: nguoiviet.de.
Năm hết tết đến. Dù sao tôi cũng chúc các anh chị có sức khỏe dồi dào. Cuộc sống là hữu hạn, chỉ có tình yêu và công lý là vĩnh cửu. Nói theo cách của thiên tài cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn ''Chúng ta lấy cái vô hạn để cứu lấy cái hữu hạn trên cây thập giá đời'' mãi mãi còn nguyên ý nghĩa nhân văn. ''Quay đầu là bờ giác'' đây là lời dạy của đức phật.
Thật may trong đêm dài tăm tối, vẫn phục sẵn một mặt trời! Cả nước nức lòng khi mới đây, khi nữ nghệ sỹ điện ảnh Kim Chi, người có nhiều vai diễn nổi tiếng, người có bố là liệt sỹ chống pháp, đã có mười năm tham gia quân đội nhân đân Việt Nam, đã tình nguyện tham gia biểu diễn và chiến đấu trong suốt thời kì gian khổ ác liệt trước 1975, là một nghệ sĩ có nhiều cống hiến, phần thưởng ghi nhận sự cống hiến cả đời của mình luôn là điều bất kể nghệ sỹ nào cũng mong muốn. Tuy vậy Bà đã thẳng thắn từ chối thể hiện trách nhiệm của một công dân, chữ sỹ của một nghệ sỹ trước bị kịch của dân tộc, của đất nước:
“Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ kí của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. với tôi, đó là điều rất tổn thương vì cảm giác mình bị xúc phạm.“ Hành động và phát ngôn thẳng thắn của Nghệ sỹ Kim Chi, như tiếng sét giữa trời quang không chỉ riêng với đương kim thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mà còn cảnh báo cả hệ thống chế độ, đã trở thành sự kiện gây chấn động thức tỉnh hàng triệu con tim yêu chuộng tự do, công lý không chỉ Việt Nam mà trên phạm vi toàn thế giới.
Là những cựu chiến binh, những người đã đổ máu xương vì tự do và danh dự của dân tộc, tổ quốc tôi tin rằng chúng ta không đổ máu chỉ để nhìn thấy một đất nước sau 68 năm kể từ ngày giành độc lập, toàn dân tộc tiếp tục oằn mình trong cơn bi kịch. Không có bi kịch nào lớn hơn bi kịch cả một dân tộc tiếp tục phải u mê sống trong thời đại “hèn với giặc, ác với dân“ như những gì nhân dân Việt Nam đang tiếp tục phải phải chịu đựng.
Buồn ơi! Trong đêm dài tăm tối, vẫn còn có không ít '' con rồng cháu tiên'' của chúng ta điềm nhiên xưng tụng, vui vẻ trên đau khổ bất hạnh của đồng đồng bào mình.
Bạn đọc Lê Trần Việt – vietinfo.eu
http://nguoiviet.eu/cd-tai-duc/mien-d%E1%BA%A5t-hua-va-nhung-ke-vo-on.html

Khi còn những kẻ vô ơn
Vui chơi trên những xác người dân ta
Ngoảnh mặt cúi đầu làm ngơ
Qua cầu rút ván mặc tình nước ta
Giúp cho độc đảng độc quyền
Độc tài đàn áp trên đầu nhân dân
Khi còn những kẻ vong ân
Hưởng niềm lạc thú xứ người tự do
Giúp cho chủ nghĩa bá quyền
Nước ta ắt mất cho người Trung Hoa


KN